Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đứng trên sườn núi, hơi ngửa đầu, nghiêm túc lạnh lùng:
- Được bảo bối gì?
Trước mặt bọn họ là một nam một nữ kính cẩn lễ phép đứng đấy, không dám lãnh đạm, vội vàng đem bảo bối lấy được lấy ra:
- Nhị vị trưởng lão, đây là chúng ta mấy ngày hôm trước thật vất vả tìm đến.
- Lấy được ở đâu?
Bọn hắn không biết trấn thủ trưởng lão vì cái gì lại đột nhiên tìm đến bản thân, còn tưởng rằng là thời điểm đạt được bảo bối va chạm vào cái gì, hoặc là vi phạm với quy củ gì:
- Thẳng ở hướng đông, ngoài ba dặm có ngọn núi thấp, lúc chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ đó, mơ hồ nghe được chút ít thanh âm, liền đục mở núi, từ bên trong tìm đến chồng chất xương khô, bên cạnh xương khô để đó chuôi trường mâu cùng cung tiễn này.
Tần Mệnh lật xem trường mâu trong tay, bắt tay cực kỳ nặng nề, chừng hơn một nghìn cân, dùng lực lượng của hắn đều cảm thấy đè tay, trường mâu toàn thân tử hắc, trên dưới một khối, nắm nó cũng có thể cảm giác được một cỗ bá uy thấm vào toàn thân, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng hét hò kịch liệt.
Táng Hải U Hồn điều tra lấy cung tiễn, chế tác rất thô ráp, đen kịt như mực, như là gang nào đó rèn nên, mặt ngoài gồ ghề, nhưng khi linh lực xâm nhập bên trong, cung tiễn chấn lên gợn sóng vô hình nhưng lại đậm đặc, như là phục sinh, mặt ngoài bò đầy khe hở, trong cái khe như là có nham tương nhúc nhích, tách ra lấy nhiệt độ cao kinh người, xông tuôn ra sóng khí nhấc lên tóc dài của Táng Hải U Hồn mất trật tự, phản chiếu lấy gương mặt lãnh tuấn của hắn.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đều là một hồi kích động, bảo bối! Bảo bối tốt!
- Trưởng lão, hai thanh vũ khí này có cái gì không đúng sao?
Hai vị đệ tử nội điện hỏi dò, bọn hắn đều có thể cảm nhận được trường mâu cùng cung tiễn cường đại, rất có thể là vũ khí của đại nhân vật bị mai táng, mai táng nhiều năm như vậy, lại bị quặng mỏ dưới đáy biển dựng dưỡng nghìn năm, uy lực có thể tưởng tượng, nếu như bọn hắn có thể luyện hóa chúng, nhất định có thể phát huy ra lực lượng không gì sánh kịp. Trong mấy ngày này, bọn hắn vẫn luôn đang phấn khởi, kích động, ảo tưởng bản thân bỗng nhiên nổi tiếng.
- Không có gì không đúng.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn không hẹn mà cùng thu lấy trường mâu cùng cung tiễn.
- Ồ... Các ngươi...
Nam tử đưa tay, làm sao? Sao lại thu đi rồi?
- Thực xin lỗi, ăn cướp.
Tần Mệnh nhếch miệng cười cười.
Táng Hải U Hồn vung ra túi, như là mảnh mây tía úp về phía bọn hắn.
- Nè? Nè! Các ngươi... A...
Hai người vẫn còn đang thất thần, đã bị túi thu đi vào.
Táng Hải U Hồn bó chặt túi:
- Xuống một cái.
...
- Không được đi vào?
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đang đứng trước sơn cốc, một tấm bia đá trấn tại cửa vào sơn cốc, trên tấm bia đá bò đầy rêu xanh, chữ đều trở nên mơ hồ, giống như ở chỗ này dựng lên rất nhiều năm. Vài toà núi đá vây quanh sơn cốc đều không cao, nhưng dài khắp các loại đại thụ, xanh um tươi tốt, sương mù lượn lờ xuống giống như tiên cảnh.
Trong sơn cốc có vài cọng dây leo già thô nhám như thùng nước vây quanh một khối đất trống, dây leo già như là cự mãng chui ra từ lòng đất, cứng cáp vặn vẹo. Trong đất trống có một con suối nhỏ tầm nửa thước, dâng lên khí tức sinh mệnh nồng đậm, lại là suối nguồn sinh mệnh.
Cạnh hồ suối sinh trưởng lấy hơn mười gốc cây nhỏ cao nửa thước, phiến lá dài nhỏ như lá liễu, xanh biếc ướt át, bộ dáng vô cùng quái dị, xa xa nhìn lại, chúng như là tiểu nữ hài ôm lấy lấy hai tay đứng ở nơi đó, yên tĩnh tốt lành. Mỗi gốc cây nhỏ lên đều treo một quả trái cây màu trắng ngọc, như là quả táo lớn, bóng loáng óng ánh nhu thuận, tách ra ngọc quang nhàn nhạt.
Trong sơn cốc lượn quanh đang có một đầu Xuyên Sơn Giáp vàng chói nằm đó, thủ hộ lấy suối nguồn sinh mệnh cùng linh quả, nó dài chừng mười thước, khí tức nội liễm, cảnh giới cao thâm, nhất định là cấp bậc Thánh Cảnh.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn tại chỗ rất xa liền ngửi đến quả thơm nơi này, men theo hương vị đi đến nơi này. Tuy nhiên xem ra nơi này thuộc về cấm địa, đúng là không mở ra cho đệ tử nội điện, không phải bảo bối đặc biệt quan trọng, chính là bản thân một vị trưởng lão trấn thủ trồng, là vật có chủ.
Loại nơi như thế này, đám đệ tử nội điện không dám mạo phạm, Tần Mệnh lại không cố kỵ, rút ra bia đá, oanh tới đầu Xuyên Sơn Giáp đang ngủ say kia.
Xuyên Sơn Giáp mặt ngoài tách ra kim quang, bia đá vừa vặn đụng phải kim quang, đã bị chấn thành mảnh vỡ. Xuyên Sơn Giáp mơ mơ màng màng mà quơ quơ đầu, mở ra đôi mắt còn buồn ngủ, vừa vặn vỡ ra khe hở, nhìn thấy trước mắt vậy mà ngồi xổm một người, nó cho là mình ngủ đến mơ hồ, lệch ra nghiêng đầu, vô ý thức nhìn sang suối nguồn sinh mệnh cùng vườn trái cây bên cạnh, vậy mà lại có một người tại chỗ đó cầm cái thìa đang nhấm nháp nước suối.
Xuyên Sơn Giáp mơ hồ trong chốc lát, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa vặn ngẩng đầu, Tần Mệnh nén sức mạnh vào trọng quyền oanh xuống đầu của nó.
- Ngao!
Tiếng gầm thét như sét, kim quang ngập trời, cả tòa sơn cốc đều bị khí tức bạo loạn chìm ngập, khí thế cuồng liệt đụng tản sương mù đầy trời, muốn trùng kích bình chướng trên không trung.