- Chi...
Hơn mười đầu hồ ly toàn bộ xông vào rừng cây, có chút từ vách núi nhảy xuống vọt vào trong biển, như là ánh sáng trắng lung linh, lóe lên biến mất.
Cũng không lâu lắm, sâu trong hòn đảo truyền đến tiếng nổ lớn nặng nề, mặt đất đong đưa, vạn thú gào thét, vô số túc điểu kinh hoảng bay tán loạn, sát khí ngập trời, kinh loạn tầng mây trên không trung.
Một đầu cá sấu khổng lồ từ trong rãnh sâu lao tới, chiều cao đạt đến vài chục thước, toàn thân lân giáp màu xanh da trời loong coong sáng bóng, tiền đồ xán lạn, nó bò lên đỉnh núi, dùng sức vặn vẹo thân hình, móng vuốt sắc bén kéo qua đỉnh núi, đá lớn văng tung tóe, dã man phóng đãng, khí thế kinh người, quần sơn lạnh rung.
Một ngọn núi cao nổ tung tóe, nham tương phun trào, sóng nhiệt cuồn cuộn phóng lên trời, vỡ nát tầng mây trầm trọng, một đầu quạ đen cực lớn, bay ngang trời mà lên, đen kịt như mực, cao hơn ba mươi thước, thần tuấn lại tà ý, bắt đầu khởi động lấy hắc quang ngập trời, con mắt xanh mơn mởn lóe ra quang mang như nguyền rủa.
Trong đại dương mênh mông đột nhiên dâng lên đầu tiểu ngư, thoạt nhìn chỉ to tầm lòng bàn tay, trắng tuyết như ngọc, vừa tinh xảo vừa đáng yêu, nhưng ở lúc xông ra mặt biển trong chốc lát, sương trắng tràn ngập, sóng biển đột nhiên yên tĩnh lặng, nó vậy mà nhanh chóng phóng đại, biến thành ngọn núi, đè ở giữa không trung, bộ dáng khả ái cũng bởi vì hình thể cực lớn mà trở nên rung động lòng người, tràn ngập thánh uy khủng bố.
Hắc Vân Xích Luyện Xà chặn đến đằng sau Nguyệt Tình, chặn đường đi của các nàng, đáy mắt nó bắt đầu khởi động lệ khí, hung dữ mà nhìn chằm chằm, vừa rồi vội vàng không kịp chuẩn bị bị trọng thương, mất hết mặt.
- Đến đều đến, đừng đi vội nha, ta khó được một mảnh lòng son, mong rằng cô nương hãnh diện. Ta nghĩ tới chúng ta có chút tiểu hiểu lầm, không bằng đến trong cung điện của ta, ngồi xuống từ từ trò chuyện?
Kỳ Nguyên Lăng cẩn thận quan sát đến thần sắc Nguyệt Tình, mơ hồ cảm giác cái nữ tử này giống như thật không biết hắn, trong mấy nghìn dặm ở đây, thậm chí có người không biết Hồng Lưu đảo? Hơn nữa còn là nhân vật Thánh Võ cấp.
Nàng chẳng lẽ không thuộc về hải vực này? Nụ cười trên mặt Kỳ Nguyên Lăng càng sáng lạn hơn, người ngoại lai a, vậy thì càng không có gì phải lo lắng.
Bạch Hổ chiến ý như lửa, cảnh giác lấy Linh Yêu bao vây bọn hắn, vậy mà tất cả đều là Thánh Võ Cảnh, đều cao hơn một hai cảnh giới.
Bạch ngư cùng Hắc Vân Xích Luyện Xà ngăn chặn đường lui, cự ngạc cùng quạ đen đều đi đến chỗ vách núi, trước trước sau sau tập trung vào Nguyệt Tình cùng Bạch Hổ. Chúng đều là tướng quân chiến thú của Kỳ Nguyên Lăng, trung thực đến cường đại.
Nguyệt Tình nhẹ vỗ về Bạch Hổ, ra hiệu nó đừng xúc động, xông vào là xông ra không được, nhưng lên đảo tuyệt đối không có khả năng. Nàng cảm thụ lấy Vương ấn tại lòng bàn tay, Tần Mệnh đang nhanh chóng tới gần, dùng không bao lâu liền đến.
- Ngươi là ai?
- Ngươi thật sự không biết ta? Cũng không biết Hồng Lưu đảo?
- Không biết.
Nguyệt Tình thản nhiên nói.
- Có nghe qua Hổ Hoàng?
Kỳ Nguyên Lăng có chút giương đầu, đong đưa quạt xếp, tiêu sái đến kiêu ngạo.
Nguyệt Tình giật mình, Hổ Hoàng? Chẳng lẽ là đầu Bạch Hổ tại Đông Hải kia!
- Ta chính là đệ tử nhân loại duy nhất của ‘Hổ Hoàng’, Kỳ Nguyên Lăng, hòn đảo này là lãnh địa của ta.
Trong nụ cười của Kỳ Nguyên Lăng có tự tin cùng kiêu ngạo, Hổ Hoàng có rất nhiều chiến loại nô nhân, duy chỉ có hắn là đệ tử được Hổ Hoàng thừa nhận, lúc ấy việc này huyên náo xôn xao, giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc đều tán dương rộng khắp, Kỳ Nguyên Lăng hắn kể từ lúc đó danh chấn Cổ Hải.
- Hồng Lưu đảo này của rất ít mời người nào làm khách, hôm nay...
Kỳ Nguyên Lăng đưa tay đè ngực, thân sĩ gật đầu.
- Mời?
Bạch Hổ gầm nhẹ, nhìn bộ dạng liền buồn nôn, hận không thể đi lên quất hắn một móng vuốt.
Nguyệt Tình nhè nhẹ trấn an lấy Bạch Hổ, thật bất ngờ trước thân phận của Kỳ Nguyên Lăng, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nàng không quan tâm.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Ngươi từng có cảm giác động tâm không?
Kỳ Nguyên Lăng ngóng nhìn lấy Nguyệt Tình thật sâu, xinh đẹp hào phóng, nhưng lại có lạnh lùng cự nhân ở ngoài ngàn dặm, càng là thưởng thức, càng là cảm giác được một cỗ khí tức xuất trần, đôi mắt kia linh động sâu xa, nhìn thôi tim đã liền đập mạnh. Đôi môi đỏ mọng tuyệt mỹ, tóc dài phiêu dật, cả hai tương xứng, như là cảnh đẹp trong tranh.
- Ngươi hỏi nhầm người.
Kỳ Nguyên Lăng cười lắc đầu:
- Ngươi khả năng xem ta trở thành những tên dê xồm kia, xin yên tâm, ta tuyệt đối tôn trọng ngươi. Nếu như ta thật có ác ý, bốn đầu chiến thú của ta liền không phải chỉ là để đứng đấy, đã sớm bổ nhào qua rồi. Ngươi đến cung điện của ta ngồi một chút, chúng ta giao lưu trao đổi, rất nhanh liền sẽ hiểu rõ ta là người thế nào.
Kỳ Nguyên Lăng thấy Nguyệt Tình không nói, cười nói:
- Người cả đời này, có một số việc bỏ lỡ khả năng chính là cả đời, hối hận không kịp. Ta không muốn bỏ qua, cũng hi vọng ngươi có thể cho mình một cơ hội. Ta có thể hỏi một chút quý danh của ngươi?
- Thiện ý nhắc nhở, ngươi thật sự hỏi nhầm người.
- Ta cũng thiện ý nhắc nhở ngươi một câu, Kỳ Nguyên Lăng ta khó được động tâm một lần, ngươi không để cho ta một lời, không để cho cái thái độ, ta sẽ không thả ngươi rời khỏi.