Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1675 - Chương 1675 - Đồ Đằng Bạo Kích (2)

Chương 1675 - Đồ đằng bạo kích (2)
Chương 1675 - Đồ đằng bạo kích (2)

Ầm ầm!

Biển trời run rẩy cực mạnh, như là sóng dữ vỗ bờ, đinh tai nhức óc, côn sắt vậy mà nứt vỡ kim quang tràn đầy đến bá đạo mạnh mẽ, từ trên trời giáng xuống. Côn sắt gào thét chuyển hướng, hoành hành không trở ngại, một cảm giác áp bách không cách nào nói rõ ùn ùn kéo đến, rõ ràng là cây cột đá, nhưng lại như là một tòa núi lớn nguy nga, đánh đi qua phía bọn hắn.

Táng Hải U Hồn gầm nhẹ, Hắc Đao chấn động, bạo kích vòm trời, mãnh liệt kéo lấy hắc triều, chém về phía cột đá.

Bang!

Như là vòng mặt trời nổ tung, cường quang vô tận ùn ùn kéo đến phấp phới, trên biển trời một mảnh sáng rõ, Hắc Đao đối oanh cùng mặt ngoài cột đá, bộc phát ra cường quang không gì sánh kịp, theo sát lấy, năng lượng như cuồng phong cuộn sạch biển trời, phương viên mặt biển hơn một ngàn thước đều sôi trào, đảo nhỏ mấy trăm thước đều suýt chút nữa nứt vỡ.

Táng Hải U Hồn toàn thân run rẩy, máu tươi cắn chặt từ trong kẽ răng tung tóe đi ra ngoài, Kim Sư dưới thân đều gào thét, liên tiếp lui về phía sau. Hắc Đao vậy mà rời khỏi tay, gào thét chuyển hướng, trùng trùng điệp điệp bổ vào trên đảo nhỏ, nứt vỡ ra một cái khe hở dữ tợn.

Cả hòn đảo đều đang lắc lư.

Cột đá chấn lên vòm trời, lăng không quay cuồng, sau đó bay về phía trời xa.

Bên ngoài hơn một ngàn thước, một thân ảnh cao gầy vượt biển mà đến, mũi chân đứng trên mặt biển đẩy ra tầng tầng rung động, như là đi trên mặt đất, mà không phải mặt biển. Đó là một nữ tử lãnh ngạo, dáng người cao gầy khỏe đẹp cân đối, hắc y bó sát người bày ra dáng người hoàn mỹ, càng nổi bật lấy nàng lão luyện, tóc dài phiêu dật, mặt không biểu tình, ánh mắt của nàng vô cùng dài nhỏ, lại sâu xa như mực, sắc bén bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cột đá từ trên trời giáng xuống, như là một tòa núi cao, khí thế kinh người.

Nàng thò tay ra, bùm một tiếng nắm chặc cột đá, cột đá nặng nề trong tay nàng lại nhẹ như không có gì. Nàng xoay tròn năm ngón tay mảnh khảnh, chế trụ cột đá gào thét chuyển hướng, chỉ xéo trời cao.

Ánh mắt nữ tử sắc bén đến nguy hiểm dường như xuyên thủng nghìn trượng hải vực, định tại chỗ đảo nhỏ nơi Tần Mệnh đang đứng, mặt biển dưới chân đi lại rung động, truyền ra rất xa rất xa, chỗ rung động đi qua, hải dương nhanh chóng bình tĩnh, ngay cả chút gợn sóng đều lật không lên nổi.

Cánh tay phải của Táng Hải U Hồn run nhè nhẹ, một hồi nhức mỏi như kim châm, bàn tay phải nổ tung tóe, máu tươi đầm đìa. Tóc dài phất phới mất trật tự, quang mang bắn tung tóe nơi đáy mắt, gắt gao tập trung nữ tử xa xa.

Sắc mặt Tần Mệnh khẽ biến, nhận ra người tới.

- Nàng là ai?

Nguyệt Tình kinh ngạc, khí tràng quá mạnh mẽ, nội liễm nhưng lại cường đại, trầm ổn nhưng lại nguy hiểm.

- Thiên đình, Đông Hoàng Chiến Tộc.

Sắc mặt Tần Mệnh ngưng trọng, làm sao nữ tử này lại lao đến chỗ hắn?

- Đông Hoàng Chiến Tộc? Thiên Đình đại lục!

Táng Hải U Hồn thật bất ngờ. Hắn quanh năm hoạt động tại hải vực, đã nghe nói qua đại lục thần bí áp đảo phía trên chúng sinh gần như tinh thần trên trời kia. Nhưng, Thiên Đình đại lục trong truyền thuyết chỉ được phép vào không cho phép ra, nàng vào bằng cách nào? Tại sao phải xuất hiện tại nơi này.

- Chàng cùng nàng có ân oán?

Nguyệt Tình tưởng tượng không ra tại sao Tần Mệnh lại kết thù kết oán cùng người của Đông Hoàng Chiến Tộc.

Tần Mệnh chậm rãi lắc đầu, hắn càng kỳ quái.

Tàn Hồn trong khí hải thức tỉnh, kinh nghi bất định. Chẳng lẽ nàng cảm nhận được khí tức của ta? Không có khả năng, khí tức của ta toàn bộ phong khốn trong Tu La đao.

Nữ tử đạp lên mặt biển, nghiêng đưa ra cột đá, ánh mắt lạnh giá, nhìn không ra bất luận tình cảm gì, nàng đón lấy hòn đảo từng bước một đi tới. Cột đá ồ ồ, lộ ra khí thế như núi cao, lại bị nàng vững vàng nắm trong tay, không chút động đậy. Cột đá tràn đầy cảm giác năm tháng tang thương, mặt ngoài chồng chất vết thương, tất cả đều là các loại dấu vết binh khí lưu lại, nhưng lại từ trong ra ngoài bắt đầu khởi động lấy chiến ý chân thật đến mãnh liệt, cho người ta cảm giác như là đầu chiến thú khủng bố, càng giống như là núi lớn nặng nề. Người cùng cột đá dường như giao hòa đến cùng một chỗ, từng bước một đi ra khí tức sát phạt tràn ngập biển trời.

- Có ân oán?

Táng Hải U Hồn hỏi lại Tần Mệnh, hắn vung lấy cánh tay phải đau nhức, rút ra Hắc Đao cắm thật sâu vào mặt đất.

- Không có quan hệ, chỉ biết là nàng là người của Đông Hoàng Chiến Tộc.

Tần Mệnh lắc đầu, cũng không rõ ràng lắm tại sao nàng lại muốn tới nơi này, nhưng nàng hiển nhiên mang theo địch ý đến.

Táng Hải U Hồn chấn động Hắc Đao, phát ra âm thanh âm vang loong coong, hắc khí bắt đầu khởi động, như hỏa diễm hừng hực bùng cháy, hắn lên tiếng rống to, thân như lôi động, chấn động hòn đảo, đá vụn trên mặt đất đều tập thể tung tóe, hai tay của hắn cầm chặt thanh đao, chấn vỗ giữa trời, một đạo kinh thế bổ trời mà lên, rung động lắc lư trời cao. Đao uy lạnh thấu xương, cuộn sạch biển trời, để cho Tần Mệnh Nguyệt Tình đứng ở phía sau cũng không khỏi lui về vài bước.

Nhưng mà, ánh đao lóe sáng, trong nháy mắt liền biến mất tung tích.

Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình thoáng hoảng hốt, gần như cùng một thời gian, ánh đao đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài hơn nghìn thước, từ trong không gian hư vô đánh ra, xuất hiện ở đỉnh đầu nữ tử kia, thanh thế bất diệt, sát uy kinh hồn, xuất hiện trong nháy mắt liền đảo loạn mảnh năng lượng trên biển trời, chém về phía đầu nữ tử.

Bình Luận (0)
Comment