Luyện hóa không được có thể giữ lại sau này lấy ra từ từ luyện a, một lần luyện một chút, bảo bối này có thể dùng đến cao giai Thánh Võ đi. Trong lòng bọn hắn nghĩ đến, tuy nhiên nếu đã Tần Mệnh lấy ra, bọn hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.
Bạch Hổ đều đứng dậy, vòng quanh Thanh Đồng đỉnh, nó nhấm nháp qua dược thảo bên trong, dư vị vô cùng, hiện tại rốt cục cũng được ăn thịt, sẽ mang đến dạng chỗ tốt gì?
Hai đầu Địa Hoàng Huyền Xà đều bay tới, vòng quanh Thanh Đồng đỉnh bay múa, Thanh Đồng đỉnh tách ra lấy ánh xanh, bốc hơi lấy mùi thuốc nồng đậm, ngửi lấy liền toàn thân thông thấu, mát lạnh khoan khoái dễ chịu, tiếng tim đập bành bành cách Thanh Đồng đỉnh dày đặc đều có thể nghe được, như là trái tim tươi sống đang phập phồng có lực.
- Trái tim Thanh Loan?
Đám người Lôi Áo đều nhìn đến nơi này, không có tiến gần về phía trước. Mặc dù không biết là bảo bối cấp bậc gì, nhưng nhìn bộ dáng kích động của đám người Đồng Ngôn, tuyệt đối không phải là phàm phẩm. Có chút đội viên nhịn không được hít một hơi thật sâu, tham lam hưởng thụ lấy mùi thuốc mỹ diệu, một ngụm xuống dưới, thậm chí có loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều muốn mở ra thư giãn, quả thực quá mỹ diệu.
- Oanh!
Hắc Phượng bỗng nhiên thét lên, nhấc lên gió lớn đẩy lui tất cả mọi người, cả người nhào tới bên trên Thanh Đồng đỉnh.
Địa Hoàng Huyền Xà chấn kinh, bộc lộ bộ mặt hung ác, suýt chút nữa làm ra phản kích, nếu không phải Nguyệt Tình cùng Đồng Hân kịp thời ngăn lại, suýt chút nữa muốn xuất hiện bi kịch. Hai đầu hung vật này đều là cảnh giới tam trọng thiên, mặc dù không có hoàn toàn khôi phục, nhưng một ngụm khí thế hung ác phun ra, tuyệt đối sẽ để Hắc Phượng chịu đủ.
- Đột nhiên cả kinh làm gì?
Tần Mệnh im lặng, chú ý hình tượng một chút.
- Đây chính là trái tim Thanh Loan? Đây chính là trái tim Thanh Loan kia sao?
Hắc Phượng kích động mà toàn thân đều run run, Hắc Viêm quay cuồng cuộn trào mãnh liệt, có loại xu thế muốn dẫn bạo, nó quả thực quá kích động, quá phấn khởi. Thanh Loan thuần huyết a, nếu như có thể nuốt trái tim này, lực lượng huyết mạch của nó nhất định sẽ lần nữa tăng cường, gần tới vô hạn với thuần huyết cũng có thể.
Những năm gần đây huyết mạch của nó đã nhận được rất nhiều lần gột rửa, nhưng càng là tới gần thuần huyết, càng là khó khăn, hiện tại hao phí vô số bảo dược, đều rất khó tinh tiến một chút.
Muốn theo đuổi thuần huyết, quả thực còn khó hơn so với lên trời.
Hắc Phượng có loại xúc động nghểnh cổ thét dài:
- Thương lượng chuyện này!
- Nói!
- Cái trái tim này thuộc về ta, các ngươi nghĩ biện pháp chấp nhận sự thật này, như thế nào?
- Ngươi đi chết, như thế nào đây?
Mọi người dở khóc dở cười, bảo bối trân quý như vậy, ngươi vậy mà muốn nuốt một mình?
- Hoặc là, cùng một chỗ dùng, hoặc là... Ngươi đứng một bên nhìn.
Tần Mệnh trực tiếp cắt tuyệt suy nghĩ của Hắc Phượng.
- A!! Không muốn!
Hắc Phượng khoa trương bi thương gào thét, bổ nhào vào trước mặt Tần Mệnh, nếu không phải hai cái móng vuốt bất tiện, điệu bộ này thật khả năng quỳ xuống cho hắn.
- Đại ca! Anh ruột! Cái mạng này của ta sau này sẽ là của ngươi, ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, ngươi bảo ta đi phía trước, ta tuyệt đối không lùi về sau, ngươi bảo ta bắt nữ tử cho ngươi, không phải sắc nước hương trời ta đây tuyệt đối không mang trở về cho ngươi!
Mọi người đầy mặt xám xịt, ngươi nha có đến mức như vậy không?
Tần Mệnh đè lấy đầu của nó, đẩy sang bên cạnh:
- Đợi một bên đi!
- Cho một cơ hội, đại ca!
- Chớ ép ta động thủ.
Hắc Phượng đánh về phía Yêu Nhi:
- Yêu Nhi a, tỷ, thân tỷ tỷ a, đem trái tim Thanh Loan cho ta đi, ngươi nhanh nghĩ biện pháp, Tần Mệnh nghe ngươi nhất, vung cái mị hoặc, hắn khẳng định chịu không được. Chỉ cần lấy được trái tim kia, sau này ta nhất định cùng ngươi, đêm đen ngày trắng, dù cho ngươi ngủ, ta cũng đều ở cùng! Ta sau này sẽ là y phục của ngươi, bóng dáng của ngươi, là đồng bọn trung thành nhất của ngươi! Đã có ta, ngươi sau này đều không cần Tần Mệnh, ta chính là tất cả của ngươi!
Tần Vân Y cùng đám người chủ trì của Hoa Dương đảo đám hai mặt nhìn nhau, đầu Hắc Phượng này giống như có chút không đứng đắn!
- Qua đây.
Tần Mệnh vẫy tay với nó.
Hắc Phượng vèo cái xuất hiện tại trước mặt Tần Mệnh, tốc độ cực nhanh, đều mang theo cơn gió mạnh mẽ, suýt chút nữa đem Tần Lam ngồi ở trên vai Nguyệt Tình bay đi.
- Hai lựa chọn!
- Ngươi nói! Đại ca! Anh ruột!
Hai con mắt Hắc Phượng đều sáng lên.
- Hoặc là, ngoan ngoãn cùng chúng ta chia xẻ, hoặc là...
- Toàn bộ cho ta? Điều kiện gì ngươi mở, thị tẩm cái gì ta đây đều nhận thức! Bất cứ giá nào!
Hắc Phượng một bộ tư thế thấy chết không sờn, nhìn đám người quả quyết muốn quất nó. Tuy nhiên, trái tim Thanh Loan đối với nó hấp dẫn chính xác quá lớn, nói là thay đổi vận mệnh đều không sai biệt lắm.
- Hoặc là... Chúng ta đánh ngươi ngất xỉu, bỏ bớt ngươi xao động.
- A...
- Lên!
Tần Mệnh vẫy tay một cái, Bạch Hổ suýt chút nữa liền nhào tới.
Hắc Phượng lập tức câm miệng, như là con vịt bị bóp ở cổ, một chút thanh âm đều không dám phát ra, nhưng con mắt vẫn là lung lay ánh sáng, khẩn cầu nhìn hắn.
- Ngươi không dùng được nhiều như vậy, một chút đã đủ ngươi dùng.
Tần Mệnh vỗ vỗ đầu nó, gọi Tuyệt Ảnh:
- Chuẩn bị sẵn sàng.
- Chuẩn bị cái gì?
- Chúng ta ở phía trước, chống cự đại bộ phận năng lượng trái tim Thanh Loan, các ngươi dựa theo cảnh giới, phân tán ra phía ngoài, có bao nhiêu dùng bao nhiêu.
- Chúng ta cũng có phần?