Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1717 - Chương 1717 - Tối Tăm Nguyền Rủa (1)

Chương 1717 - Tối tăm nguyền rủa (1)
Chương 1717 - Tối tăm nguyền rủa (1)

- Phục kích các ngươi ở đâu?

Tần Mệnh quát, không phải ta bảo các ngươi tại Hoa Dương đảo đợi sao?

- Bên ngoài sáu bảy dặm đi, bọn hắn đuổi chúng ta trong chốc lát, chúng ta chạy thoát sang nơi khác.

Hắc Phượng oán hận lại phiền muộn, mỗi lần kéo đến chuyện của Tần Mệnh, nó luôn sẽ không may.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Yêu Nhi lãnh nhược như sương lạnh:

- Đầu Táng Hải Phạm Tinh Tích kia hẳn là Tru Thiên điện dùng để ứng phó tình huống ngoài ý muốn, giấu trong biển.

- Bọn hắn không nên biết các ngươi a!

Thanh Hải Vương thấy được đồ nhi Yêu Nhi không có việc gì, trong lòng thoáng yên tâm, nhưng cũng biết tầm quan trọng của Đồng Ngôn Đồng Hân.

- Thời điểm bắt đầu phục kích có thể là không biết, đầu Táng Hải Phạm Tinh Tích kia thuần túy là muốn săn Hắc Phượng, kết quả...

Yêu Nhi không có nói tiếp, Hắc Phượng quá đáng chú ý, lại sốt ruột xông đến nơi này, không có che dấu tốt chính mình, kết quả bị Táng Hải Phạm Tinh Tích tập trung, phát động phục kích. Vấn đề liền tại thời điểm bọn hắn chấn kinh phản kích, Đồng Ngôn liền hô mấy câu liền bại lộ thân phận.

Lúc ấy chuyện phát sinh quá đột nhiên, bọn họ là thật sự cho rằng Táng Hải Phạm Tinh Tích là đến vì bọn hắn, không có làm tốt ngụy trang. Hiện tại tưởng tượng mới hiểu được không sai biệt lắm.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Đồng Ngôn Đồng Hân cũng đã rơi xuống trong tay bọn họ.

Đầu Táng Hải Phạm Tinh Tích kia dậm trên đại dương mênh mông, như là đi tại mặt đất, tiếng nổ lớn ầm ầm, đi tới nơi này. Mười lăm vị cường giả Thánh Võ Cảnh trên lưng, trừ ba vị cao giai Thánh Võ lưu lại trấn áp Đồng Ngôn cùng Đồng Hân ra, còn lại toàn bộ bay lên không, theo Táng Hải Phạm Tinh Tích cất bước lớn rảo bước tiến lên, bọn hắn cũng đi ở giữa không trung, đằng đằng sát khí, ánh mắt so với nước biển rét thấu xương đều muốn lạnh giá.

- Tần Mệnh, hiện tại có thể nói chuyện điều kiện?

Diêu Văn Vũ từ trong đám người đi đến phía trước, hô lớn với Tần Mệnh. Vốn cho là mình không có cơ hội, không nghĩ tới ông trời lại lần nữa mỉm cười đối với hắn, cho hắn vốn liếng đàm phán. Đàm phán cứu con tin là nơi duy nhất hắn có thể dùng để biểu hiện, nếu như có thể cứu toàn bộ, có lẽ địa vị thiên tử của bản thân còn có thể quay về.

Cơ hội a cơ hội, rốt cục cũng lại về tới trong tay của ta.

Diêu Văn Vũ không nói hiểu toàn diện Tần Mệnh, nhưng đại khái vẫn có thể nắm giữ, người này mặc dù hung ác, nhưng trên phương diện tình nghĩa lại vô cùng coi trọng, nghe nói đây cũng là một trong những tiêu chuẩn phong Vương liệt Hầu tại Thiên Vương Điện. Chỉ cần khống chế được Đồng Ngôn cùng Đồng Hân, hắn có nắm chắc để cho Tần Mệnh đều ngoan ngoãn giao ra tất cả con tin.

Tần Mệnh không có để ý tới Diêu Văn Vũ, nhíu mày ngóng nhìn Táng Hải Phạm Tinh Tích đang từ xa xa đi tới.

- Bọn hắn rơi xuống trong tay Tru Thiên điện thật không thể trách ta.

Hắc Phượng vội vàng giải thích, sợ cái tên điên Tần Mệnh này tức giận lên cầm nó trút giận.

- Trao đổi con tin?

Táng Hải U Hồn nói nhỏ.

- Chỉ có thể như vậy. Nhưng chỉ sợ bọn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Đồng Ngôn Đồng Hân là phải cứu, dùng tất cả con tin để đổi đều không không quan trọng, nhưng Diêu Văn Vũ sẽ buông tay đơn giản như vậy? Lại làm như thế nào trao đổi con tin?

Diêu Văn Vũ hô lớn:

- Thả tất cả con tin, lại giao toàn bộ bảo tàng ngươi lấy được từ Táng Thần Đảo ra đây, ta bảo đảm Đồng Ngôn Đồng Hân bình yên vô sự trở lại bên cạnh ngươi.

Chúng Vương Hầu đều quay đầu nhìn về phía Diêu Văn Vũ, đáy mắt lóe lên hàn quang.

- Không nên vọng tưởng biểu hiện các ngươi cường thế, ai dám lộn xộn, ta liền dám từ trên người Đồng Ngôn Đồng Hân chặt một cánh tay cho ngươi nhìn.

Diêu Văn Vũ bỏ qua đám Vương Hầu, rơi xuống trên lưng Táng Hải Phạm Tinh Tích, trong tay cầm lấy lưỡi dao sắc bén, mắc đến trên vai Đồng Hân, Đồng Hân muốn giãy dụa, lại bị cao giai Thánh Võ sau lưng vững vàng khống chế được.

Chúng Vương Hầu đều cảm nhận được khó giải quyết, Tru Thiên điện một chiêu này nắm lấy tử huyệt của bọn hắn. Bọn hắn sẽ không trơ mắt nhìn Đồng Ngôn Đồng Hân bị thương tổn, phải đổi về đến. Nhưng, Tru Thiên điện thật vất vả mới nắm lấy cơ hội, coi như mình thỏa hiệp, bọn hắn cũng chưa chắc đơn giản thả người.

- Tần Mệnh, ngươi thật giống như đang hoài nghi quyết tâm của ta?

Diêu Văn Vũ mũi kiếm chậm rãi huy động trên vai Đồng Hân, cắt ra vạt áo, rơi vào trên cổ vai trắng tuyết, hắn nhếch miệng lên dữ tợ nhè nhẹ:

- Cũng không phải là chỉ có ngươi sẽ so dũng khí đùa nghịch hung ác, ta đếm tới ba, muốn nhìn thấy tất cả con tin, nếu không... Miễn phí đưa ngươi một cánh tay!

- Ngươi dám tổn thương tỷ tỷ của ta, ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ta không tên là Đồng Ngôn.

- Chậc chậc, thiếu gia Tử Viêm Tộc a, thân phận rất cao quý nha.

Diêu Văn Vũ giơ chân lên, dẫm lên đầu Đồng Ngôn, đè nặng hắn từng bước hướng xuống thấp:

- Đáng tiếc, tại trước mặt Tru Thiên điện, ngươi chính là một chuyện cười.

- A!!

Đồng Ngôn phẫn nộ giãy dụa, như là đầu sư tử phát điên, nhưng phong ấn quấn ở trên người hắn lại gắt gao áp chế năng lượng bắt đầu khởi động.

- Tần Mệnh, ngươi là càng ưa thích cánh tay nữ tử của ngươi, hay là càng ưa thích tay của đệ đệ thê tử ngươi? Ta miễn phí đưa cho ngươi, chọn một đi.

Bình Luận (0)
Comment