Diêu Văn Vũ rốt cục cũng sả được cơn giận, nắm lấy ưỡi dao sắc bén chậm chạp đến có lực cắt ra bả vai Đồng Hân, máu tươi tinh hồng lướt qua bả vai trắng hơn tuyết.
Đồng Hân từ từ nhắm hai mắt, nhịn đau, quật cường không có lên tiếng. Nàng tin tưởng Tần Mệnh, cho nên không sợ Diêu Văn Vũ.
- Phong bế! Chớ khinh thường!
Diêu Văn Vũ nhắc nhở hai vị cao giai Thánh Võ trái phải, đề phòng trên người Đồng Ngôn Đồng Hân có vũ khí bí mật gì.
Chúng cường giả Tru Thiên điện toàn bộ tập trung vào các Vương Hầu, tùy thời chuẩn bị tiến công.
Cục diện căng thẳng, bầu không khí áp lực.
- Tần Mệnh!!
Diêu Văn Vũ đột nhiên bạo rống, kiếm sắc giơ lên cao, bổ xuống vai Đồng Hân.
- Không!!
Đồng Ngôn gầm thét, mặt tím xanh gân nổi cao, nhưng lại bị áp chế không thể động đậy.
Tần Mệnh giơ tay lên:
- Con tin đều ở đây.
Hắn cùng Táng Hải U Hồn trao đổi ánh mắt, từ đáy mắt lẫn nhau nhìn thấy ánh sáng quen thuộc, hơi nhẹ gật đầu không thể tra.
Táng Hải U Hồn đều phóng ra tất cả con tin, kể cả Dương Sơn, tổng cộng sáu mươi người, toàn bộ đẩy đến phía trước.
Bọn hắn tinh thần uể oải, sắc mặt vàng như nến, như là chịu đựng dằn vặt tàn khốc. Kỳ thật Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn ngoại trừ lúc đầu khảo vấn qua, lúc khác đều không có đụng vào bọn hắn, thẳng tuốt ném ở bên trong ‘Bao tải’, nhưng ‘Bao tải’ này của Táng Hải U Hồn có thể sắp xếp người sống là có điều kiện, chính là từ trên người ‘Người sống’ không ngừng liên tục hấp thu linh lực cùng sinh mệnh nguyên khí. Thời gian càng lâu, người ở bên trong sống càng khó khăn, đến bây giờ linh lực tiêu hao nghiêm trọng, sinh mệnh lực cũng nhận lấy tổn hại, có mấy người ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Tuy nhiên sau khi nhìn rõ ràng cục diện trước mắt, đáy mắt ảm đạm của bọn hắn rốt cục cũng khôi phục chút ít ánh sáng, kinh hỉ thở hổn hển, được cứu rồi? Chúng ta được cứu rồi!
- Làm sao trao đổi?
Tần Mệnh vung ra Đại Diễn Cổ Kiếm, dùng sức nắm ở trong tay.
- Giao toàn bộ người qua đến, ta kiểm tra trước một chút.
Diêu Văn Vũ giơ cao kiếm sắc, lạnh lùng dán mắt vào Tần Mệnh.
- Cái này không gọi trao đổi.
- Ha ha, ngươi có vốn để cò kè mặc cả sao? Đưa toàn bộ con tin qua đến, ta kiểm tra xong, thả Đồng Ngôn đi, ngươi sẽ ném tất cả bảo tàng Táng Thần Đảo qua đến, ta kiểm tra xong lại thả Đồng Hân đi.
Diêu Văn Vũ trông thấy Tần Mệnh ăn móm, trong lòng thống khoái nói không nên lời. Rất nhiều năm đều không có loại cảm giác này, thoải mái a!
- Đừng nghe hắn...
Đồng Ngôn vừa muốn gào thét, bị Diêu Văn Vũ đè nặng đầu đâm vào trên tấm lưng cứng như sắt thép của Táng Hải Phạm Tinh Tích, dùng sức giẫm đè nặng.
- Đừng vùng vẫy, hắn gọi càng vui, đợi tí nữa bị bại càng thảm.
Đồng Hân nói nhỏ nhắc nhở Đồng Ngôn, hiện tại giãy dụa là phí công, sẽ chỉ kích thích Diêu Văn Vũ.
- Tất cả lui về phía sau năm trăm thước, lại đồng thời thả người.
Tần Mệnh đề nghị nói.
- Ngươi không có làm rõ ràng tình huống? Ngươi, không có vốn để cò kè mặc cả! Thả người! Ngay bây giờ!
Diêu Văn Vũ đột nhiên cao giọng, lớn tiếng hô to.
Ánh mắt Tần Mệnh lạnh giá, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Văn Vũ.
- Ta đếm tới ba. Một...
Tần Mệnh hít hơi thật sâu, như là rơi xuống quyết định gì đó, đưa tay ngăn hắn lại, không cần hô.
- Ta nhớ đã nhắc nhở qua ngươi, không nên chỉ luyện võ, ra ngoài lịch luyện nhiều hơn. Có chút thời điểm, tham thì thâm, có chút thời điểm, ăn nhiều cũng chỉ có thể nghẹn chết người.
- Thu hồi đạo lý lớn của ngươi, ta còn chưa tới phiên...
Tần Mệnh đột nhiên rút kiếm, chém về phía thiếu niên phía trước kia, phốc phốc, máu loãng tung tóe, một cái đầu phóng lên trời.
Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía máu tươi phun tung toé kia.
Đám nam nữ tụ cùng một chỗ ngẩn người, cho đến khi quay đầu lại nhìn thấy thân thể không đầu kia ngã xuống, nguyên một đám kinh hồn thét lên, hỗn loạn chạy thục mạng.
U Minh Vương nắm chặt tay phải, một cỗ lực lượng Linh Hồn tách ra, bao phủ tất cả con tin, bọn hắn bỗng nhiên phóng đại đồng tử, nguyên một đám toàn bộ như là mất hồn phách như đứng nguyên tại chỗ, thất hồn lạc phách, tùy ý để đám Vương Hầu phóng thích lực lượng cầm ở giữa không trung.
Diêu Văn Vũ kinh ngạc, người nọ đúng là một trong những tâm phúc của hắn. Hắn giật mình tỉnh giấc, mang theo kiếm sắc muốn chém về phía cánh tay Đồng Hân, lớn tiếng gào thét:
- Tần Mệnh, ngươi thật cho rằng ta không dám giết nàng?
- Ta muốn nghe chính miệng ngươi hô... ‘Thả người’.
Tần Mệnh gào thét như sét, dẫn theo kiếm sắc giết tiến vào đám người.
Táng Hải U Hồn xách đao đồng thời theo vào, giơ tay chém xuống, hai cái đầu ngút trời. Đám con tin không hề có ý thức phản kháng, linh hồn đều bị phong bế, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Mệnh, Táng Hải U Hồn, đồ sát con tin như chém dưa thái rau, một đao một kiếm, từng cái đầu lăn xuống.
Chỉ chớp mắt, bảy người chết thảm, bọn hắn vẫn còn tiếp tục, không có mảy may dừng tay.
- Dừng tay!
Diêu Văn Vũ gào thét sắc nhọn, kiếm sắc đã rơi xuống trên vai Đồng Hân đều sống sờ sờ dừng lại, đồng tử phóng đại, tâm thần đều sợ.
Toàn trường động dung, các cường giả Tru Thiên điện gào thét phẫn nộ, một cỗ huyết khí dâng lên, suýt chút nữa muốn giết đi qua.
Chúng Vương Hầu tập thể cất bước, phóng thích năng lượng cuộn trào mãnh liệt, sẵn sàn trận địa đón địch.