Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1764 - Chương 1764: Người Được Chọn Quan Hệ Thông Gia (1)

Chương 1764: Người Được Chọn Quan Hệ Thông Gia (1) Chương 1764: Người Được Chọn Quan Hệ Thông Gia (1)

Đình viện phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, lục ý dạt dào, một gốc đại thụ cổ xưa cứng cáp đến sum xuê, che hơn phân nửa sân nhỏ, vô cùng đáng chú ý. Bạch Tiểu Thuần đang chải chuốt là bộ lông Thanh Ngưu, một thân y phục trắng như ngọc, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng chói lọi nhàn nhạt, ưu mỹ đến phiêu dật, tóc dài giống như là dòng nước chảy kề sát thuận tại sau lưng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hắn khơi lên lông mày thanh tú như nữ tử, có chút gật đầu đối với Đồng Phỉ, khóe miệng nhảy lên, lộ ra vui vẻ nhàn nhạt.

- Ngươi đây là cái biểu lộ gì, thích bổn cô nương liền công khai nói, đừng lén lút ngắm loạn.

Đồng Phỉ thả người nhảy lên, linh xảo cưỡi trên lưng Thanh Ngưu.

- Tiểu Thanh, đi, mang bổn cô nương đi hai vòng.

Trâu xanh tại Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng xoa thuận xuống, ôn hòa ăn linh thảo, không có chống lại.

Bạch Tiểu Thuần có chút mà cười cười, xinh đẹp không phân giới tính, mị lực độc dạng.

- Nghe nói người của Thiên Vương Điện trở về?

- Tin tức rất nhanh nha, buổi sáng vừa trở về.

Đồng Phỉ cưỡi trâu xanh trong sân đổi tới đổi lui.

- Bọn người Tần Mệnh đều trở về?

- Ngươi biết hắn?

Đồng Phỉ dí dỏm cầm lấy sừng trâu, mở miệng hỏi.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu:

- Chỉ là hiếu kỳ.

- Tỷ tỷ khuyên ngươi một câu a, hiếu kỳ là được, chớ đi chọc hắn, hỗn đản kia nguy hiểm lắm!

- Bọn người Tần Mệnh trở lại liền bế quan.

Bách Lý Phượng Hi thân thể thon dài đều đều, dáng vẻ thướt tha mềm mại, mặc dù bị khăn che mặt che đi dung nhan, nhưng vừa vặn thật sự là tốt tới cực điểm, tóc dài tới eo dường như như thác nước tán tại sau lưng. Nàng đi đến sân nhỏ, ưu nhã ngồi ở bàn đá cạnh dưới cây, đôi mắt như nước đánh giá Bạch Tiểu Thuần, nam hài này luôn là một bộ nhàn nhạt nụ cười, nho nhã lễ độ, thanh tú như ánh mặt trời, bộ dáng lớn lên là thật tuấn tú, thiên phú dường như cùng Ôn Thiên Thành không phân cao thấp.

Đáng tiếc, không phải loại hình nàng thích, nàng muốn chính là loại cường thế đến hung hãn, cuộc sống như vậy mới kích tình.

- Tiểu Bạch, muội muội bảo bối kia của ta đâu?

- Đi theo bọn người Ôn Thiên Thành đi tìm người luận bàn, nói là xung chỗ yếu nhọn bát trọng thiên.

- Dã tâm không nhỏ a, gấp gáp bắn vọt bát trọng thiên như vậy, còn muốn trước ba mươi tuổi tiến vào Thánh Võ? Tuy nhiên trong mấy tháng này, những người các ngươi lấy được cơ duyên so với hai mươi năm trước đều nhiều hơn đi, thật muốn đột phá cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Bách Lý Phượng Hi nói cười, Ôn Thiên Thành, Bạch Tiểu Thuần, Tiếu Thần Nhi đám người kia từ lúc gia nhập Chí Tôn Kim Thành đến bây giờ trước sau bốn năm tháng, các loại cơ duyên, các loại bảo bối, gần như một đêm giàu nhanh, thực lực càng là từ từ căng ra.

Bạch Tiểu Thuần thoáng sửa sang lại y phục, giống như cười mà không phải cười nhìn Bách Lý Phượng Hi:

- Nghĩ cái gì đây?

Bách Lý Phượng Hi ôn nhu mị mị nháy mắt:

- Nghĩ nam tử!

- Muốn Tần Mệnh, hay là muốn Đồng Ngôn?

Đôi môi Bách Lý Phượng Hi hồng nhuận phơn phớt non mềm, trong lúc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tuyết như ngọc, dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt mê người lại lóe ra mị hoặc để cho người ta khó có thể kháng cự.

- Ta nói muốn ngươi đây, tin sao?

- Tốt nhất không nên muốn.

- Vì cái gì?

Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, lắc đầu, gọi Thanh Ngưu trở lại.

- Tỷ tỷ hỏi ngươi đây này, vì cái gì?

Bách Lý Phượng Hi giương nhẹ cổ tay trắng, tay ngọc thon thon nâng cái cằm tinh xảo trắng nõn, cười nhẹ nhàng nhìn Bạch Tiểu Thuần. Sau khi Chí Tôn Kim Thành tiếp thụ bọn hắn, đã vận dụng mạng lưới quan hệ điều tra qua những người này, vậy mà thật đúng là chút ít tán tu. Nhưng liền tính cách ôn hòa thiện lương như Bạch Tiểu Thuần đây làm sao sống được tới nay a? Hơn nữa nho nhã lễ độ, ưu nhã điềm tĩnh, càng giống như là công tử thiếu gia nhà ai.

- Ta không phải người tốt.

Bách Lý Phượng Hi cười khanh khách.

- Người tốt, trên đời này nào người tốt. Tuy nhiên liền ngươi như vậy, ngươi hỏng sao? Cùng tỷ tỷ nói xem, ngươi... Giết qua người rồi ư, không, ngươi đánh qua người rồi sao?

Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu:

- Ta từ xưa đến nay không giết người.

- Vậy ngươi thế nào sống được tới nay?

- Ta cũng kỳ quái.

Bạch Tiểu Thuần nhún vai, nở nụ cười.

- Sao ngươi lại cảm thấy ta suy nghĩ Tần Mệnh? Có phải Bách Lý Vô Song đã nói với ngươi cái gì hay không?

Bách Lý Phượng Hi chống cằm, nửa thân trần mà tay trắng hết sức mềm mại, sáng bóng mê người, lộ ra được khí tức thanh xuân động lòng người không gì sánh được.

- Bách Lý Vô Song? Nàng phản ứng qua ai sao?

- Vậy cũng đúng.

Bách Lý Phượng Hi rất hiểu rõ bản thân muội muội kia, bất luận nam tử nào cũng đều là lạnh như băng, thậm chí là khinh thường, ngoại trừ Ôn Thiên Thành, chưa từng thấy nàng nhiệt tình qua đối với ai. Nói dễ nghe chút, đó là nữ tử xinh đẹp kiêu ngạo, nói khó nghe chút, chính là không coi ai ra gì.

- Tiểu Bạch, tại sao tọa kỵ của ngươi là một con trâu? Ngươi tốt xấu gì cũng tìm một loại uy mãnh chút, ngươi nhìn Tần Mệnh một cái, Bạch Hổ! Ngươi nhìn Yêu Nhi tỷ tỷ một cái, Hắc Phượng! Ngươi nhìn nhìn lại Hân tỷ tỷ cùng Tình tỷ tỷ, Địa Hoàng Huyền Xà. Nhìn nhìn lại thằng ngốc ‘Mã’, Địa Long!

Đồng Phỉ từ trên Thanh Ngưu đổ xuống, như là con thỏ linh hoạt, nhảy đến bên người Bạch Tiểu Thuần, vỗ bả vai hắn một cái.

- Duyên phận đi, nhìn đúng một cái, chính là nó.

Bạch Tiểu Thuần cầm linh thảo cho Thanh Ngưu ăn, loại khí chất thờ ơ lạnh nhạt nhàn nhã dạo chơi của hắn đâycho người ta cảm giác thật thoải mái.

Đồng Phỉ nhíu lại mắt.

- Ngươi thích trâu?

- Ta... Không thích người.
Bình Luận (0)
Comment