Chương 1784: Phượng Hi Cô Nương, Thêu Một Cái? (1)
Chương 1784: Phượng Hi Cô Nương, Thêu Một Cái? (1)
- Vậy sao? Là ta sơ sót, những ngày này bận quá.
Tần Mệnh nhìn nhìn ngoài viện, thoáng tiến đến bên người Bách Lý Phượng Hi, đè thấp thanh âm:
- Chỉ có chính ngươi đến hay sao?
- Tần công tử hi vọng có càng nhiều người?
Bách Lý Phượng Hi nhẹ nhàng đến mềm mại chói lọi, nàng kiều mỵ lớn mắt nhìn hắn, dưới gáy trắng tuyết, bị y phục quấn chặt chẽ túm tụm đẫy đà thoáng rung rung, lộ ra lấy vô hạn hấp dẫn.
- Hôm nay ánh mặt trời quá mạnh mẽ, nếu không chúng ta đến trong phòng nói chuyện?
Tần Mệnh nói cười.
Bách Lý Phượng Hi trong lòng kinh ngạc, ha ha, vẫn là tên quỷ háo sắc a, hôm nay lần đầu tiên ở chung, liền muốn đem ta kéo đến trong phòng?
Trong nội tâm nàng có chút do dự, nhanh như vậy liền tiện nghi hắn sao? Nam tử thường là rất dễ dàng có được cái gì đó ngược lại không biết quý trọng. Nhưng nghĩ lại, nàng là thật không có thời gian cùng Tần Mệnh chơi sáo lộ, còn không bằng trực tiếp đến một trận tiếp xúc thân mật, kéo đóng chặc thắt, cũng tốt thuận tiện bản thân càng nhanh trực tiếp hiểu rõ bí mật hơn.
Nghĩ tới đây, nàng ra vẻ nhăn nhó nhấp nhẹ đôi môi đỏ mọng:
- Tần công tử không phải muốn dẫn ta đi ra ngoài thưởng thức phong cảnh Xích Phượng Luyện vực sao?
- Trong phòng có phong cảnh càng đẹp, xem xong cái kia, lại thưởng thức bên ngoài cũng không muộn nha.
Tần Mệnh thò tay rơi vào cổ tay trắng như ngọc của Bách Lý Phượng Hi, một đầu ngón tay một đầu ngón tay nắm chặt.
Bách Lý Phượng Hi cho Tần Mệnh nụ cười thiên kiều bá mị:
- Trong phòng có thể có cảnh đẹp gì, Tần công tử đừng gạt ta nha.
- Vào xem sẽ biết, sẽ không để cho ngươi thất vọng, mời?
Tần Mệnh mỉm cười mời.
- Đều nói Tần công tử nơi này có rất nhiều bảo bối, ngay cả thiên tài các tộc đều đến cầu xin. Bên trong chẳng lẽ là kiện bảo bối nào?
- Bảo bối bên trong cũng không phải là người bình thường có thể nhìn thấy.
Tần Mệnh nháy mắt.
Bách Lý Phượng Hi ngược lại trong lòng rung động, nụ cười tươi càng kiều mỵ.
Cũng được, để cho bổn cô nương nếm thử xem hương vị tên điên kỳ tài danh chấn Cổ Hải này là cái gì, có ‘Bốc đồng’ như đồn đãi hay không, đừng trông thì ngon mà không dùng được a.
Nàng nhẹ nhàng bước đi, lắc lắc dáng người thướt tha, đi vào gian phòng.
Mặc dù là giữa trưa, nhưng toàn bộ cửa sổ trong phòng đều được đóng chặt, còn treo chút ít vải mành, ánh sáng rất tối. Bách Lý Phượng Hi đánh giá gian phòng, bố trí cũng không tệ, khá cổ kính, đầu ngón tay lướt qua bàn, mắt nhìn trong phòng:
- Tần công tử, bảo bối của ngươi ở chỗ nào?
Tần Mệnh đi theo đi vào, trở tay khép cửa phòng lại, chỉ chỉ phía trong bị vải mành che lấp:
- Đang ở bên trong, bảo đảm lại để cho ngươi thoả mãn.
Bách Lý Phượng Hi mắt to ngập nước nhìn Tần Mệnh, nụ cười kiều mỵ trong căn phòng mờ tối càng lộ ra chọc người.
- Hôm nay giống như không có gặp Đồng Hân các nàng.
- Đi bí cảnh liên minh Tinh Diệu tu luyện rồi.
- Khó trách Tần công tử to gan dẫn người khác trong phòng như vậy.
- Bên trong, mời, nhìn thấy sẽ biết.
- Nói cho ta biết trước, là cái gì?
Bách Lý Phượng Hi đến gần Tần Mệnh, gần như áp vào trên người Tần Mệnh, hơi ngửa đầu, thổ khí như lan.
- Một kiện duy nhất thế gian này.
Trong lòng Bách Lý Phượng Hi lần nữa rung động, toàn thân nổi lên cỗ luồng nhiệt khác thường. Nhìn không ra nha, còn rất sẽ chọc người. Nam tử chính là nam tử, mặc kệ là kỳ tài anh hùng gì, đến trên giường đều một bộ đức hạnh. Nàng giương nhẹ cổ tay trắng, quấn chặt cái cổ của Tần Mệnh, bờ môi hồng nhuận phơn phớt tiến đến bên tai hắn, đầu lưỡi nhè nhẹ thè lưỡi ra liếm, mị tiếng nhỏ nhẹ.
- Ôm ta đi vào.
- Phượng Hi cô nương không đi được sao?
Bách Lý Phượng Hi cho Tần Mệnh cái ánh mắt oán trách, đầu ngón tay ôm lấy cổ áo của hắn, xinh đẹp như khói, đủ để cho bất cứ nam tử nào tâm thần chập chờn.
- Ngươi không ôm, ta liền không vào.
Tần Mệnh thò tay nhếch lên, bế nàng lên.
Bách Lý Phượng Hi kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ Tần Mệnh, hờn dỗi:
- Nhẹ nhàng một chút nha.
- Yên tâm, nhất định sẽ rất ôn nhu, bảo đảm lại để cho ngươi cảm giác không thấy thống khổ.
Tần Mệnh ôm lấy Bách Lý Phượng Hi, bước lớn đi vào nội phòng.
- Ngươi thật là xấu...
Bách Lý Phượng Hi kiều mỵ cười yếu ớt, chiếc lưỡi thơm tho thè lưỡi ra liếm qua đôi môi đỏ mọng, toàn thân nổi lên luồng nhiệt, rất lâu không có hưng phấn qua như vậy, nhịn không được ôm chặt Tần Mệnh, cả người đều muốn dán tại trên người hắn, nhìn tỷ tỷ hôm nay làm sao chinh phục ngươi.
Nhưng vừa muốn cúi đầu dựa sát vào đến trong ngực Tần Mệnh, khóe mắt liếc qua bỗng nhiên chú ý tới trên giường vậy mà có một thiếu niên thanh tú đang ngồi, thiếu niên này nàng quá quen thuộc, nhìn kỹ, không phải là Bạch Tiểu Thuần ấy ư, làm sao hắn lại ở đây?
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười với Bách Lý Phượng Hi, chậm rãi cởi bỏ áo nút áo:
- Phượng Hi cô nương, thêu một cái?
Bách Lý Phượng Hi kinh hô một tiếng, cuống quít từ trên người Tần Mệnh tránh thoát xuống, ánh mắt mê ly cũng lập tức thanh tỉnh.
- Bạch Tiểu Thuần? Làm sao ngươi lại ở đây.
- Đợi ngươi a.
- Đợi ta?
Bách Lý Phượng Hi tranh thủ thời gian sửa sang lại đồ trang sức trước vạt áo, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng, đây là cái tình huống gì, làm sao Bạch Tiểu Thuần lại ở trong phòng của Tần Mệnh, lại còn là ở trên giường?
- Không cần sợ hãi, lập tức tốt.
Bạch Tiểu Thuần tuấn lãng vui vẻ như ánh mặt trời, tóc đen phiêu dật, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn. Hắn cười nhìn Bách Lý Phượng Hi, từng chút từng chút tháo mở y phục, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng như nữ tử, bên trên có thêu khắc lần lượt từng khuôn mặt người, quá giống như thật, quá tươi sống, như là đầu người chân thật, cho người loại cảm giác quái dị không được tự nhiên.