Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180 - Ân Xá (2)

Chương 180 - Ân xá (2)
Chương 180 - Ân xá (2)

Đội hộ vệ Tần gia này ngoại trừ đồ vệ cùng Khương Bân và một số ít người rất mạnh ra, thực lực còn lại phổ biến rất thấp, nhưng số lượng bày ở nơi đó, hơn một ngàn người.

- Ngươi không lo lắng xảy ra cái gì ngoài ý muốn?

Đội phó Khương Bân chăm chú nhìn phương xa.

- Khu mỏ này lập tức muốn phế bỏ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không có gì. Lãnh Chấp Bạch chỉ cần bảo vệ tinh thạch tài bảo là được, những thứ khác đều không sao cả.

- Không cần tuyệt đối như vậy, ta đề nghị phái người đi xem một chút.

- Không cần.

Lãnh Chấp Bạch rất dứt khoát cự tuyệt, cũng chính là hắn cố chấp, trực tiếp để cho ba trăm đệ tử Thanh Vân Tông tử vong.

- Thanh Vân Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi??

Một 'sơn phỉ' đứng ở phế tích khàn khàn hô to, khuôn mặt dữ tợn bò đầy oán giận.

Hai hắc y nhân chạy như điên, từ trước sau xen kẽ đi qua, đao mang cắt ngang, lưu quang như nước, phốc xuy! Một cái đầu cùng với máu tươi bắn lên trời.

Đây là ‘sơn phỉ’ cuối cùng, quỳ mạnh trên mặt đất, vũ khí trong tay vô lực rời tay.

Hiện trường yên tĩnh, đầy đống đổ nát, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.

Hô Diên Trác Trác phun nhổ nước miếng, cười nhạo:

- Đại trưởng lão đáng thương!

Lúc này, đội ngũ ngăn cản 'sơn phỉ' ở nơi khác cũng đều trở về, trong đó một đội còn mang về đám nam tử già yếu của Tần gia.

Bọn họ cũng bị kinh hãi, cũng may Ảnh Nhận cứu viện kịp thời, không xuất hiện thương vong.

Đến lúc này, ba trăm 'Sơn phỉ' giả trang của Thanh Vân Tông toàn quân bị diệt, không thể trốn thoát một người. Thời khắc cuối cùng bọn họ từng cầu xin Lãnh Chấp Bạch chạy tới cứu viện, cũng từng lớn tiếng hô to, thế nhưng?? Từ đầu đến cuối đều không thấy bóng người, từng người lần lượt ngã xuống đất.

- Dương bá, các ngươi không sao chứ.

Dì và các nàng nghênh đón, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Đám Dương bá kinh hồn chưa định, rất nhiều tiểu nam hài nhu nhược đều sợ tới mức không nhẹ.

Trong bóng tối, Mạc Minh phụ trách dẫn đội lặng yên không một tiếng động giấu diếm, từ đầu đến cuối không có hiện thân, mắt lạnh chú ý chuyện xảy ra. Hắn tại lúc Ảnh Nhận xuất hiện trước tiên liền ý thức được nguy hiểm, cũng nhận ra thân phận của bọn họ.

Ảnh Nhận, bộ đội sát thủ đỉnh cấp của Hô Diên gia tộc! Làm cho vô số người nghe tin đã sợ mất mật!

Hắn không dám vọng động, bằng không đi ra ngoài cũng đừng hòng còn sống.

- Tốt thay cho một Hô Diên gia tộc, lại vì Tần Mệnh mà đối nghịch với Thanh Vân Tông.

Răng Mạc Minh cắn kẽo kẹt.

- Tiếp tục lục soát!

Hô Diên Trác Trác hạ lệnh.

Toàn bộ Ảnh Nhận tản ra, nghiêm mật lục soát.

Một hồi ác chiến hạ xuống, bọn họ hy sinh hơn tám mươi người, tuy rằng có ưu thế, nhưng đệ tử Thanh Vân Tông phản kháng vô cùng kịch liệt, hy sinh những người này đã coi như là may mắn rồi.

Đồ Vệ nhìn Toàn Bộ Ảnh Nhận rời đi, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ bọn họ sẽ trở thành uy hiếp khác, mưu đồ bất chính.

- Cảm tạ các ngươi! Ân cứu mạng, suốt đời khó quên!

- Không cần cảm ơn ta, ta và Tần Mệnh là bằng hữu.

Hô Diên Trác Trác cố ý điều toàn bộ đội ngũ ra, chính là để Đồ Vệ yên tâm, hắn có thể cảm giác được vị tráng hán này cảnh giác rất nặng.

- Chúng ta vẫn không hiểu lắm, có thể phiền vị công tử này nói rõ ràng hơn một chút hay không?

Dì đi tới, trong lòng ôm lấy lo lắng về Mệnh nhi nhà nàng.

Hô Diên Trác Trác đem những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay của Tần Mệnh kể lại, để cho những người đáng thương chịu hết khổ cực này an tâm.

Người của Tần gia cùng Đồ Vệ bọn họ lẳng lặng nghe xong, đều có loại cảm giác giống như nằm mơ.

Điều đó có thực sự đúng không?

Thiếu gia thành đệ tử kim linh?

Người của Tần gia được ân xá?

Lôi Đình cổ thành được xá miễn?

Bọn họ không có kích động, cũng không có hoan hô, bán tín bán nghi, sợ đến cuối cùng không vui mừng một hồi.

- Khi nào ca ca ta có thể đến?

Tần Dĩnh nôn nóng muốn nhìn thấy Tần Mệnh, chỉ có chính miệng Tần Mệnh nói ra, nàng mới dám tin tưởng đây là sự thật.

- Hẳn là đang trên đường rồi, không cần gấp gáp.

- Nếu đại trưởng lão dám ở Đại Thanh Sơn động tay động chân, hắn sẽ tha mạng?

Dương bá suy yếu ho khan, tóc hắn hoa râm, già nua suy yếu.

- Hắn tất nhiên có biện pháp riêng của mình, ngài hãy yên tâm.

Hô Diên Trác Trác trấn an. Tiểu tử kia vô cùng trơn trượt, sẽ không có việc gì.

- Hô Duyên công tử, mượn một bước nói chuyện.

Đồ Vệ đưa Hô Diên Trác Trác sang bên cạnh, nhẹ giọng nói:

- Cảm tạ các ngươi hỗ trợ, nhưng nếu để cho Thanh Vân Tông biết chuyện này, Hô Diên gia tộc các ngươi chỉ sợ??

- Hô Diên gia tộc chúng ta sợ Thanh Vân Tông, nhưng chúng ta không sợ đại trưởng lão.

Hô Diên Trác Trác tươi cười thoải mái, Hô Diên gia tộc bọn họ dám làm quyết định này, liền có các loại chuẩn bị.

Đồ Vệ gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

- Chúng ta điều tra xong sẽ ẩn nấp đi, còn lại giao cho ngươi thương lượng, nói là gặp phải thổ phỉ tập kích, các ngươi tự mình xử lý toàn bộ.

Hô Diên Trác Trác cũng không sợ, nhưng có thể lảng tránh thì cũng vẫn là nên tận lực lảng tránh.

Sâu trong khu vực khai thác mỏ.

Lãnh Chấp Bạch bọn họ còn đang kỳ quái, kết thúc? Tại sao Đồ Vệ còn không trở về?

- Trưởng lão, có cần phái người đi qua xem một chút không?

Đệ tử bên cạnh bắt đầu lo lắng.

- Chờ một chút.

Lãnh Chấp Bạch nhíu mày nhìn.

- Còn phải chờ sao?

Khương Bân nhịn không được.

- Ta liền bảo chờ!

Lãnh Chấp Bạch quay đầu lại trừng mắt.

- Tốt!! Các ngươi tốt!!

Khương Bân cắn răng.

Bọn họ đợi một hồi lại một hồi, bất tri bất giác chờ hơn nửa canh giờ. Chiến đấu xa xa đều đã chấm dứt một trận, nhưng Đồ Vệ bọn họ vẫn không trở về.

Lãnh Chấp Bạch trưởng lão cũng có chút bất an:

- Đi mười người, xem xảy ra chuyện gì, chú ý an toàn, có việc phải trở về báo cáo trước.

Mười đệ tử trao đổi ánh mắt, phân tán xông về phía tây.

- Chúng ta cũng đi.

Khương Bân an bài đội ngũ.

-Ta để cho các ngươi động?

Lạnh lùng lạnh lùng quay đầu lại, quát lạnh một tiếng:

- Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment