Chương 1802: Ta Có Thể Muốn Đánh Trả (1)
Chương 1802: Ta Có Thể Muốn Đánh Trả (1)
Kim Thành mở ra bình chướng trên không, cửa lớn ầm ầm rộng mở, hai vị thành chủ Bách Lý Nhâm Thiên cùng Bách Lý Phương Thần cùng với mấy nhân vật lão tổ toàn bộ trèo lên đầu tường, cười sang sảng nghênh đón đội ngũ Thiên Vương Điện, Tử Viêm Tộc, liên minh Tinh Diệu liên tiếp đến sau, cùng với mấy vị lão tổ Địa Hoàng Đảo.
Đám người Cơ Chấn Sơn đều chạy tới, chút mê hoặc vừa rồi này sớm đã vô tung vô ảnh, bọn hắn phấn chấn lại kích động, cuối cùng cũng đã tới, toàn bộ đều đến, đại hội sư đáng để kỷ niệm thắng lợi.
- Các vị tiền bối, thật có lỗi, chúng ta đã tới chậm. Buổi sáng hôm nay chúng ta lại lần nữa thương lượng xuống kế hoạch, sau khi chuẩn bị liền phát động tập kích, cho nên toàn bộ đến trước thời hạn.
Tần Mệnh là người đầu tiên chạy tới nơi này, ôm quyền hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti, lại không mất cấp bậc lễ nghĩa. Bạch Hổ cùng ở sau lưng, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, phát ra tiếng hổ gầm điếc tai, rít gào với Kim Thành.
- Vì cái gì lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Bách Lý Nhâm Thiên hỏi, trong lòng không hề căng thẳng, Kim Linh tộc chỗ đó đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời ‘Hầu hạ’, quản ngươi lúc nào thì đi, chỉ cần đi liền có thể.
- Không phải thay đổi kế hoạch, là trước thời hạn. Bây giờ xuất phát, nửa đêm rạng sáng đuổi tới, trên thời gian lại càng dễ đánh Kim Linh tộc một trở tay không kịp.
Lão Điện Chủ đuổi tới đầu tường:
- Cái này chỉ là ý nghĩ của chúng ta, đợi tí nữa đều đến đông đủ, cùng một chỗ thương lượng.
- Bách Lý huynh!
Bọn người Đồng Lập Đường liên tiếp đuổi tới, cười sang sảng chào hỏi nhau.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Bách Lý Nhâm Thiên đại biểu cho Chí Tôn Kim Thành nhiệt tình nghênh đón.
- Mời! Trước mời vào bên trong. Tòa Kim Thành này đã tồn tại hai nghìn năm, các vị lần đầu tiên tới, khả năng cũng là một lần cuối cùng. Bách Lý Nhâm Thiên không kiềm nén được cuồng hỉ trong lòng, có nhiều thâm ý dẫn ra, tuy nhiên ngay sau đó lại bổ sung nói:
- Qua đêm nay, chúng ta nên toàn bộ dời vào Xích Phượng Luyện vực, nơi này cũng nên không tồn tại nữa.
Bọn người Đồng Lập Đường hàn huyên lấy, liên tiếp đi tới Kim Thành.
- Đêm nay huynh đệ chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, ngươi là muốn giết mấy tam trọng thiên chơi đùa, hay là muốn khiêu chiến xuống ngũ trọng thiên? Nếu như là ngũ trọng thiên, chúng ta có thể liên thủ thử xem.
Bách Lý Chính Anh chủ động nghênh tiếp Tần Mệnh, hào khí dùng sức ôm vai Tần Mệnh, đi theo phía sau hắn là hai nam tử trung nhiên Thánh Võ tứ trọng thiên, theo thứ tự là Nghiêu Hoa cùng Lạc Lê, trưởng lão cung phụng của Chí Tôn Kim Thành, nơi này có tên cuồng nhân chiến đấu.
- Ta a, nhìn tình huống đi.
Tần Mệnh nhếch miệng, cười không ra tiếng.
- Ôi, cái này cũng không giống như là Tần Mệnh ta biết a, đường đường là Bất Tử Vương, không anh dũng đi về phía trước, như thế nào lại luống cuống. Một trận chiến này nhất định danh chấn Cổ Hải, còn có thể vĩnh viễn ghi vào sử sách, không ở lại huy hoàng một số chẳng phải đáng tiếc?
Lạc Lê đi theo phía sau hắn gầy còm lãnh khốc, còn có chút âm khí u mịch, hắn hô cười ra tiếng:
- Ta vẫn luôn rất ngạc nhiên, ngươi vì cái gì lại bị phong là Bất Tử Vương? Là giết không chết sao?
Nghiêu Hoa ha ha gượng cười:
- Chặt đầu nhìn một cái xem có chết hay không.
- Nói chuyện như thế nào đây?
Bách Lý Chính Anh nghiêm sắc mặt, lại vỗ vỗ bả vai Tần Mệnh:
- Đừng chấp nhặt với bọn họ.
Tần Mệnh đẩy cánh tay khoác trên bả vai hắn ra:
- Các ngươi đều chuẩn bị xong?
- Chuẩn bị không sai biệt lắm.
- Không sai biệt lắm, có thể làm được hay không, phải có toàn bộ nắm chắc.
- Toàn bộ nắm chắc? Ha ha, ai có thể bảo chứng mọi chuyện công thành. Giống như ngươi, hành động lần này đều chưa hẳn có thể bảo đảm còn sống. Tần lão đệ đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác.
Bách Lý Chính Anh cười lạnh trong lòng, Bất Tử Vương chó má cái gì, không phải là may mắn làm vài chuyện điên cuồng thôi ư, còn thật cho mình là chuyện quan trọng.
Đồng Ngôn đi trong đám người, ánh mắt chuyển lại chuyển, cuối cùng rơi vào một thân ảnh cao gầy thướt tha, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh đi tới.
Bách Lý Vô Song đang tìm kiếm Ôn Thiên Thành khắp nơi, từ lúc xế chiều đã không nhìn thấy người, ngay cả mấy người Bạch Tiểu Thuần cùng Tiếu Thần Nhi kia cũng không trông thấy. Hiện tại Thiên Vương Điện đã đến, rất nhiều người đều đến xem náo nhiệt, nàng đoán Ôn Thiên Thành nên cũng tới, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy được.
- Tiểu tiện nhân Vô Song, tìm ai đây?
Đồng Ngôn từ phía sau vỗ xuống Bách Lý Vô Song, tay vỗ xuống, nhưng lại không có mở lấy, ngược lại nắm vào xương quai xanh tinh xảo của nàng.
- Cút!
Bách Lý Vô Song quay người muốn vung ra, lại bị Đồng Ngôn một mực nắm chặt.
- Có phải đang tìm Ôn Thiên Thành hay không?
- Liên quan gì tới ngươi? Ngươi vẫn là quản tốt hai nữ nhân dâm đãng kia của ngươi đi.
Bách Lý Vô Song nhìn Đồng Ngôn liền tâm phiền, dùng sức giãy dụa, nhưng lại làm sao đều giãy không ra, khuôn mặt đẹp đẽ sau tấm khăn che mặt của nàng lạnh như là tượng băng, nhìn thẳng mắt Đồng Ngôn, lạnh giá kiêu căng nhắc nhở: