Chương 1803: Ta Có Thể Muốn Đánh Trả (2)
Chương 1803: Ta Có Thể Muốn Đánh Trả (2)
- Buông ra! Nếu không lại để cho ngươi chịu không nổi!
Nụ cười lạnh trên mặt Đồng Ngôn từ từ biến mất:
- Ta cho rằng ta đã đủ làm cho người khác ghét, ngươi đây so với ta còn cực phẩm hơn đây này. Tiểu tiện nhân, ngươi là muốn ăn đòn, hay là viết nợ ra đây!
- Vô liêm sỉ! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Người đâu, vả miệng cho ta!
Bách Lý Vô Song giận tím mặt, nàng từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, vạn chủng sủng ái, nam tử nào thấy nàng mà không phải cúi đầu khom lưng khúm núm, Đồng Ngôn cũng dám mở miệng nói lời bẩn đối với nàng, chán sống.
Tiếng nàng quát lạnh lập tức khiến cho xung quanh chú ý, rất nhiều người đều nhìn đến nơi này.
Đồng Ngôn đều tức giận đến run lên, vả miệng? Là cả Kim Thành đều đều xem nàng là tổ tông mà nuông chiều sao? Nàng thật cho mình là công chúa! Ta đã đủ cuồng đủ hung hăng càn quấy, nhưng so sánh cùng tiện nhân kia, ta đây quả thực chính là hảo hảo tiên sinh a.
- Đều đứng đấy làm gì? Lôi hắn đi cho ta.
Bách Lý Vô Song phẫn nộ quát tháo tộc nhân xung quanh.
- Ai dám! Qua đến thử xem!
Đồng Ngôn trừng mắt.
- Buông ra cho ta! Ngươi cho rằng bổn cô nương là hai dâm phụ kia ai cũng có thể làm chồng được ư, muốn bắt liền bắt, muốn kéo liền kéo? Ta cuối cùng...
Bách Lý Vô Song nói đều chưa nói xong, Đồng Ngôn đã một tay bóp lấy cổ của nàng, đột nhiên kéo đến trước mặt.
- Tiểu tiện nhân, mẫu thân nó ngươi chán sống rồi!
- Dừng tay! Còn ra thể thống gì!
Một vị cung phụng Kim Thành đã bước nhanh chạy tới, ngũ phương bá chủ tề tụ, lẽ ra trang trọng nghiêm túc, các ngươi ở chỗ này nhốn nháo cái gì, quá không hiểu quy củ.
- Đồng Ngôn, buông muội muội ta ra!
Bách Lý Chính Anh nhìn qua đến tình huống nơi này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn cùng Bách Lý Vô Song mặc dù là cùng phụ khác mẫu, nhưng toàn thành lại đều rất sủng nịch nàng, hắn cũng rất hướng về cô muội muội này. Tên Đồng Ngôn này quả thực là quá đáng, vậy mà lại thô lỗ bóp cổ Vô Song khi đang đối mặt với các tộc, quá không đem Kim Thành để vào mắt.
Đồng Ngôn liếc mắt sang Tần Mệnh nơi này, Tần Mệnh chậm rãi nhẹ gật đầu.
Đồng Ngôn nháy mắt mắt trái, thu đến!
- Buông ra!!
Bách Lý Vô Song dùng sức kéo lấy tay của hắn.
Đồng Ngôn khô cằn cười cười, vung mở tay ra.
- Đùng!
Bách Lý Vô Song quất một cái tát vào trên mặt Đồng Ngôn, vang dội giòn tan.
Mặt Đồng Ngôn đều bị nàng đánh quay sang bên cạnh.
Một cái tát này để cho đường đi xung quanh đều an tĩnh, càng nhiều người nhìn sang nơi này.
Cái cổ trắng ngọc của Bách Lý Vô Song sưng đỏ đau xót căng ra, để cho nàng xấu hổ không thôi.
- Đồ hỗn trướng, ngươi cũng xứng đụng vào bổn thân thể cô nương. Ta cảnh cáo ngươi, việc này còn không có xong, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Đồng Ngôn từ từ xoay đầu lại, ha ha cười cười, giương mắt lạnh lẽo nhìn Bách Lý Vô Song:
- Lại đến một cái tát.
- Cái gì?
Bách Lý Vô Song mi lạnh ngưng trọng.
- Không dám??
- Đùng!!
Bách Lý Vô Song đi lên chính là một cái tát, vang dội phất tại trên mặt Đồng Ngôn.
Đầu Đồng Ngôn không chút động đậy, ánh mắt càng lạnh hơn:
- Ngươi liền chút lực lượng này? Lại đến!
- Đùng!
Bách Lý Vô Song mép ngọc băng hàn, vung tay một bạt tai.
- Chưa ăn cơm sao, lại đến!
- Đùng!!
- Ngươi đập con muỗi sao, đến a!
- Đùng!
- Lại đến!!
Đồng Ngôn quát lớn.
- Ngươi quát ai đó!
Bách Lý Vô Song đi lên tính cách Đại tiểu thư, dùng sức chính là một cái tát.
- Tiểu tiện nhân, lúc cùng Ôn Thiên Thành lăn lộn trên giường cũng là chút khí lực ấy?
- Đùng!!
- Không quá sức!
- Đùng!
Đồng Ngôn hô một tiếng, Bách Lý Vô Song một bạt tai, hô một tiếng, một bạt tai, hô một tiếng, một bạt tai, cả con đường đều trực tiếp an tĩnh, kể cả bọn người Đồng Lập Đường đi đến phía trước, đều quay đầu lại nhìn quanh.
- Đủ rồi! Dừng tay cho ta!
Một vị trưởng lão Kim Thành tranh thủ thời gian qua đến ngăn trở, muốn chấm dứt cái trò khôi hài này.
Đồng Ngôn lắc lắc ngón tay, trưởng lão kia đã ngừng lại, mắt lạnh tiến đến trước mặt Bách Lý Vô Song.
- Lại đến một cái tát, một cái tát cuối cùng, nếu như đánh mà ta chưa đủ nghiền, ta có thể muốn đánh trả.
Bàn tay ngọc thon thon của Bách Lý Vô Song đều trở nên sưng đỏ, nàng chưa từng nhận đến qua khiêu khích như vậy, hồng hộc thở hổn hển, tức giận trừng mắt với Đồng Ngôn.
- Đánh! Đánh a!
Đồng Ngôn hét lớn.
Bách Lý Vô Song chậm rãi giơ tay lên, giơ lên giữa không trung.
- Đến a, đánh a, đánh! Đánh vào đây!
Đồng Ngôn đánh một cái tát ngay trên mặt chính mình, lại tiến gần về phía trước một bước, gần như muốn mặt kề sát mặt cùng Bách Lý Vô Song, ánh mắt dữ tợn không gì sánh được.
- Là bổn cô nương sợ ngươi không thành.
Bách Lý Vô Song đẩy Đồng Ngôn ra, mắt to trừng trừng, hùng hổ, vung tay quất vào trên mặt của hắn.
Một cái tát này nén đầy sức mạnh, vang dội đến điếc tai, mặt Đồng Ngôn lần nữa vứt qua một bên.
Đường dài an tĩnh, người ở gần kinh ngạc giương lên lông mày, xa xa, sắc mặt vô cùng nhiều trưởng lão đều rất khó coi, đây là muốn làm gì, có chút giáo dưỡng hay không.