Chương 1804: Sâm La Sinh Tử Trảm
Chương 1804: Sâm La Sinh Tử Trảm
Đồng Ngôn ha ha gượng cười, cắn răng, mặt dữ tợn:
- Ta đã bảo ngươi dùng sức con nít đánh, ngươi đây là sờ ta sao!
- Đồng Ngôn, ngươi đủ rồi.
Bách Lý Chính Anh đẩy ra đám người đi tới.
- Liên quan gì đến ngươi? Cút!
- Suồng sã!!
- Ngao ngao cái rắm. Là ta sợ ngươi sao?
Đồng Ngôn bẻ bẻ cổ, ha ha cười lạnh:
- Bách Lý Vô Song, tới phiên ta.
- Đùng!
Bách Lý Vô Song đáp lễ hắn hay là một cái tát, nàng là thật sự bị chọc giận, hỗn đản này quả thực là đang khiêu chiến sự chịu đựng của nàng.
- Tới phiên ta.
- Đùng!!
Bách Lý Vô Song lại là một cái tát.
- Tới phiên ta!
Đồng Ngôn hét lớn, trong tay lóe lên tinh mang, là một thanh đao, phốc phốc, ánh đao xé trời, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu phóng lên trời.
Bách Lý Vô Song còn bảo trì tư thế muốn nhấc tay, nhưng đầu lại bay đi ra ngoài, ánh mắt nàng hoảng hốt, làm sao trời đất đều lại quay cuồng thế này, ta là bay lên sao?
Máu tươi phún mạnh, như là suối phun vãi lên mặt rất nhiều người.
Yên tĩnh!!
Yên tĩnh như chết!!
Cả con đường dài, rất nhiều người sửng sốt lại sững sờ, còn tưởng rằng bị hoa mắt.
Đồng Ngôn chụp lấy đầu Bách Lý Vô Song, khinh thường hừ một tiếng, vung tay ném ra ngoài, vừa vặn rơi xuống dưới chân Bách Lý Chính Anh.
Bách Lý Chính Anh vô ý thức cúi thấp đầu, vừa lúc đối mặt với ánh mắt đang ảm đạm của Bách Lý Vô Song.
- Đồng Ngôn! Ngươi đã làm cái trò gì!
Mấy trưởng lão Chí Tôn Kim Thành kinh hồn thanh tỉnh, khàn giọng hô to. Bọn hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, Đồng Ngôn vậy mà một đao đánh chết Bách Lý Vô Song? Ở trước mặt bá chủ ngũ phương, giết nhi nữ thành chủ Kim Thành yêu nhất?
Đồng Ngôn lau đi máu loãng trên mặt:
- Giết người, ngươi mù a.
- Giết người?
Rất nhiều người bị nghẹn nói không ra lời, giết người cũng có thể nói nhẹ nhàng tùy ý như vậy?
Cường giả Kim Thành đều bị một màn bất thình lình làm cho cả kinh định ngay tại chỗ đó, Đồng Ngôn vậy mà ở trước mặt bá chủ ngũ phương giết Bách Lý Vô Song? Còn là tại thời khắc đặc thù lại mẫn cảm này!
- Đồng Ngôn, ngươi muốn chết.
Bách Lý Chính Anh ngẩng đầu hét to, hai mắt ứ máu hiện hồng.
- Ta chính là muốn chết, ngươi dám giết ta sao?
Đồng Ngôn ngửa đầu, lên tiếng cười lạnh.
- Vô liêm sỉ!!
Bách Lý Chính Anh triệt để bị chọc giận, hét to lao về phía trước, một kiếm chém về phía Đồng Ngôn.
Một thanh cổ kiếm xanh ngọc, dạt dào phong cách cổ xưa nhưng lại sắc bén lạnh lẽo, thân kiếm run rẩy phát ra âm thanh loong coong chói tai, như là vạn thú rít gào khàn khàn, hắn nén giận một kích, kiếm khí lạnh thấu xương, trong chớp mắt liền bổ về phía yết hầu Đồng Ngôn, sát phạt quả quyết, không nể tình chút nào.
Bang!!
Cổ kiếm tại lúc bổ vào trước cổ Đồng Ngôn, bị Tần Mệnh chụp lấy, không chút động đậy định tại chỗ đó.
- Ha ha...
Đồng Ngôn gảy nhẹ mũi kiếm gần ngay trước người, cười lạnh bỏ đi.
- Ngươi...
Bách Lý Chính Anh thật không thể tin được há miệng ra, chuôi cổ kiếm này là gia gia tự thân cho hắn, chém sắt như chém bùn, cực kỳ sắc bén, Tần Mệnh vậy mà tay không bắt được?
- Bách Lý huynh, chúng ta ở xa tới là khách, ngươi làm cái gì vậy?
Tay phải Tần Mệnh ẩn hiện kim quang, cầm cổ kiếm càng nắm càng chặt, trong lòng bàn tay hắn lại đều không có việc gì, nhưng chuôi bảo kiếm này của Bách Lý Chính Anh lại nổi lên khe nứt rất nhỏ.
- Buông tay!!
Bách Lý Chính Anh hét lớn.
Tần Mệnh cười khẽ, tay phải đột nhiên phát lực, răng rắc giòn vang, cổ kiếm lập tức vỡ vụn, bị hắn một tay sống sờ sờ bóp nát.
Mọi người xung quanh hít vào từng ngụm khí lạnh, ngay cả Địa Hoàng Đảo, người trong liên minh Tinh Diệu đều trừng lớn mắt.
Làm sao có thể, đây nhất định là chuôi bảo kiếm, cứ như vậy nát?
Tần Mệnh vung tay vứt bỏ mảnh vỡ trên tay, đột nhiên bạo lên một chưởng, đặt tại ngực Bách Lý Chính Anh.
Bách Lý Chính Anh đang ngẩn ra trước bảo kiếm của mình, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một chưởng rắn rắn chắc chắc đánh lên người.
Sức lực của Tần Mệnh khủng bố cực độ, huống chi còn dung hợp xương tay thần bí, toàn bộ tay phải chính là kiện bảo khí tuyệt thế.
- Oa...
Bách Lý Chính Anh như bị sét đánh, toàn thân loạn chiến, ngực đều sụp đổ xuống, rõ ràng đã nghe được thanh âm xương ngực vỡ vụn, hắn há mồm phun máu, ở bên trong máu loãng hòa với chút ít vụn thịt, cả người bay đi ra ngoài, lực lượng cực lớn va chạm liên tiếp đánh bay mười mấy người.
Tần Mệnh nháy mắt theo vào, đón lấy hắn vọt tới.
- Dừng tay!!
- Vô liêm sỉ!!
Nghiêu Hoa cùng Lạc Lê kinh sợ xuất kích, nhưng trước mắt lại cường quang đại thịnh, toàn thân Tần Mệnh phá lên mảnh lôi triều cuồng bạo, tất cả sấm sét đều hiện lên màu xanh thẫm, nhưng bên trong lại trà trộn lấy hai huyết xà như roi điện đỏ như máu, theo sấm sét phát nổ tập kích, chúng như là độc xà xuất động, một trái một phải đánh về phía Nghiêu Hoa cùng Lạc Lê.
Nghiêu Hoa không lùi không tránh, toàn thân nổi lên lân phiến quỷ dị, ngang nhiên mạnh mẽ đón đỡ, Lạc Lê thả người bay lên không, trước tránh đi lại tiến công. Nhưng mà, Thanh Lôi đập vào mặt đem hai người đánh đến huyết nhục mơ hồ, trà trộn trong đó Hồng Lôi càng là chặn ngang xé bọn hắn thành hai nửa.