Chương 1822: Ý nghĩ hoang đường (1)
Chương 1822: Ý nghĩ hoang đường (1)
Trận chiến lần này, Xích Phượng Luyện vực đại hoạch toàn thắng, thu hoạch cực lớn để cho cả phiến quần đảo đều lâm vào trong vui sướng. Trong đầu Tần Mệnh, những thu hoạch này tuy đáng mừng, nhưng thu hoạch chân chính là phồng lên tin tưởng cho liên minh Tinh Diệu cùng Địa Hoàng Đảo, để cho hai liên minh mới này đã có lực ngưng tụ cùng lý do kiên trì xuống. Mà hải tộc bị trọng thương, không chỉ thực lực bị hao tổn, khí thế đại giảm, cũng sẽ sinh ra lòng kiêng kỵ đối với Xích Phượng Luyện vực, không dám đơn giản xâm chiếm.
Mặc dù trên thực lực chỉnh thể, Xích Phượng Luyện vực vẫn kém liên minh hải tộc một cái cấp độ như trước, còn có đánh phá bảo tàng làm thành, nhưng nơi này thực lực cũng sẽ vững bước tăng lên. Còn có Dạ Ma tộc kiềm chế, Xích Phượng Luyện vực kỳ thật đã có vốn liếng khiêu chiến liên minh hải tộc. Từ nay về sau, liên minh hải tộc không chỉ là phải cách làm sao báo thù, còn phải cân nhắc ứng phó Xích Phượng Luyện vực tập kích như thế nào.
Nơi này, rốt cục an toàn!
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Nguyệt Tình áo trắng như tiên, phong độ tư thái tuyệt thế, đi tới đỉnh núi.
Bạch Hổ nhấc lên mí mắt, liếc nhìn Nguyệt Tình, lại tiếp tục nằm sấp mê man.
- Ngắm biển chút.
Tần Mệnh mỉm cười, hít một hơi gió biển ẩm ướt mát lạnh thật dài.
Nguyệt Tình xoa nhẹ cái trán Bạch Hổ, ngồi xuống bên cạnh Tần Mệnh, gió biển vung lên mái tóc dài xinh đẹp tuyệt trần của nàng, bàn tay trắng nõn vẫn nhẹ vỗ về mép ngọc ấm nhuận.
- Lo nhân chỗ đó đã luyện thành hình đan dược.
- Ừm, ta ngày hôm qua có nhìn qua, là thành hình dược phôi, còn phải thử thuốc, nói là ít nhất phải thử năm lần.
Tần Mệnh đều cảm khái xác xuất thành công quá thấp, gần như là dốc hết thiên tài địa bảo Tứ đại tộc làm thí nghiệm, liền là một viên đan dược nho nhỏ. Nhưng ngẫm lại nếu quả thật thành công, không chỉ có thể cho Lão Điện Chủ kéo dài tánh mạng, tương lai nếu như luyện thêm mấy viên, nói không chừng còn có thể cho Thanh Long Vương cùng U Minh Vương bọn hắn kéo dài tánh mạng.
Nếu như viên linh đan kia thật có hiệu quả trong chờ mong, tất cả hi sinh cùng trả giá đều đáng.
- Dù sao cũng là Linh Đan kéo dài tánh mạng, là muốn chống lại Thiên Đạo, nào có dễ dàng thành công như vậy.
- Đúng vậy, nếu như rất dễ dàng, chẳng phải Cổ Hải này khắp nơi đều là lão bất tử lão quái vật.
- Thử nhiều mấy lần cũng không sao, dù sao cũng là đệ nhất mai Linh Đan Cổ Hải gần vài năm nay, nếu như gây ra rủi ro, có thể cũng không phải là cứu Lão Điện Chủ, còn khả năng muốn tánh mạng của hắn.
- Cho hắn thời gian một năm đi.
Tần Mệnh hiện tại cũng không nóng nảy, đã đưa qua hai mươi dược nô, đủ để hắn thí nghiệm.
Nguyệt Tình nhìn Tần Mệnh bên mặt:
- Có tâm sự?
- Tâm sự? Không có a. Xích Phượng Luyện vực an toàn, liên minh Tinh Diệu cùng Địa Hoàng Đảo quy tâm, hải tộc một lát sẽ không lại đến uy hiếp, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc an ổn. Thi hài Hắc Tinh Bá Vương Nhện phân cho Yêu Nhi, máu tươi Thiên Võ liền bên trong đủ để ‘Huyết Tinh Linh’ nàng thăng hoa rồi. Bạch Tiểu Thuần cũng được U Minh Vương thu làm đồ đệ rồi, đang bế quan tại Hắc Giao chiến thuyền. Từ bảo bối đánh phá được tại Chí Tôn Kim Thành, Yêu Man tộc, Bái Nguyệt tộc, trước nghĩ ưu tiên Thiên Vương Điện chúng ta, các huynh trưởng rất nhanh liền nghênh đón đột phá mới. Lão nhân đã cho ta bảo đảm, tối đa một năm, Linh Đan nhất định có thể luyện thành. Hết thảy đều là tốt đẹp, ta còn có tâm sự gì?
- Chàng là không có gánh nặng, tâm sự ngược lại càng nhiều.
Tần Mệnh cười nhẹ lắc đầu:
- Không thể nào.
Nguyệt Tình nói nhẹ:
- Chàng... Muốn rời khỏi?
Tần Mệnh có chút há mồm, rất lâu sau đó, vô thanh cười cười, nhưng lại không nói gì thêm.
Nguyệt Tình cùng Tần Mệnh, nhìn biển cả rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, thật lâu không nói gì.
Từ sau khi trở lại Xích Phượng Luyện vực, nàng liền rõ ràng cảm nhận được cảm xúc Tần Mệnh biến hóa vi diệu, theo lý thuyết, sau những cuộc chiến đại thắng như vậy, Tần Mệnh nên sẽ không ngừng liên tục tìm kiếm Linh Bảo thích hợp, bế quan đâm chọc vào cảnh giới, nhưng bây giờ hắn lại không có. Ngoại trừ mỗi ngày một lần chạy đến phòng luyện đan, chính là ở cùng các nàng, ngẫu nhiên còn cùng Đồng Ngôn Đại Mãnh bọn hắn nâng cốc chè chén, thoạt nhìn rất tiêu sái tự tại, cao hứng nhẹ nhõm. Nhưng nàng đã không chỉ một lần chú ý tới, Tần Mệnh ngẫu nhiên vụng trộm tránh đi tất cả mọi người chú ý, một mình ngồi vào vách núi biến thành kẻ ngốc.
Nguyệt Tình lớn lên từ nhỏ cùng Tần Mệnh, bất luận là Lôi Đình cổ thành, hay là Thanh Vân tông, hay là đủ loại trải qua về sau, đều có nàng làm bạn. Yêu Nhi nói chứng kiến Tần Mệnh thay đổi cùng quật khởi, chứng kiến một cái kỳ tích. Kỳ thật, Nguyệt Tình biết rõ Tần Mệnh vẫn luôn không có thay đổi, hắn vẫn là hắn, chỉ là hoàn cảnh biến hóa, thực lực tăng lên, để cho hắn trở nên càng thành thục.
Tần Mệnh vẫn là Tần Mệnh kia, hắn hướng tới tự do, ước mơ lấy mạo hiểm cùng đặc sắc.
Tần Mệnh vẫn là Tần Mệnh kia, hắn ngày nhớ đêm mong thân nhân, hi vọng người nhà bình an.
Thật giống như đã từng là Lôi Đình cổ thành, hắn có thể không quản bất cứ giá nào thủ hộ nó. Tám năm Thanh Vân tông dằn vặt, hắn vốn có vô số lần cơ hội một mình đào tẩu, tuy nhiên cũng quật cường lưu lại.