Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1861 - Chương 1861: Bên Trong Có Nam Tử

Chương 1861: Bên trong có nam tử Chương 1861: Bên trong có nam tử

Đi qua cả đêm luyện hóa, rốt cục Bạch Tiểu Thuần tại trước sáng sớm đã thêu xong Âm Dương Tú, hắn cũng mệt mỏi sức cùng lực kiệt, toàn thân suy yếu như là bệnh nặng một hồi.

Bạch Tiểu Thuần lấy ra Sinh Mệnh Thủy đã chuẩn bị tốt, đút cho Chung Ly Phi Tuyết cùng Mê Đồng Huyễn Điêu, trợ giúp bọn hắn mau chóng khôi phục khí sắc, ít nhất tại thời điểm nhìn thấy những người khác không bị người ta đơn giản mà nhìn ra sơ hở.

- Quản Vân Trọng, xin gặp thiên tử.

Quản Vân Trọng không đợi sắc trời hoàn toàn sáng, cũng bước đi tới tầng cao nhất, hô lớn về phía gian phòng của Chung Ly Phi Tuyết.

- Ngươi mấy tuổi?

Tần Mệnh nghiêng người dựa vào trước cửa, trong miệng ngậm lấy cây tăm.

- Người có thể không có đầu óc, nhưng phải có lễ phép.

- Bên trong có người! Là nam tử!

Sắc mặt Quản Vân Trọng u ám dọa người, hắn vừa mới nghe được bên trong có người đang nói chuyện, còn cùng người thủ ở trước cửa này đang nói gì đó, nghe thanh âm kia tuyệt đối là cái nam tử. Tất cả ngờ vực vô căn cứ nghĩ lung tung đều tại thời khắc này biến thành hiện thực, như là một cơn sóng biển cực lớn trước mặt vỗ vào trên người hắn, trực tiếp đập hắn lung lay sắp đổ.

Chung Ly Phi Tuyết thậm chí có nam tử? Còn giữ ở trong phòng qua đêm!

Hắn vừa sợ vừa giận, lại không dám tin.

Chung Ly Phi Tuyết lúc nào trở nên phóng đãng như vậy? Nhưng nàng là thiên tử a!

Ta tiến vào Tru Thiên điện còn có ý nghĩa gì? Ta bỏ bao công sức chuẩn bị mấy tháng này lại có ý nghĩa gì?

Quản Vân Trọng thuở nhỏ thông minh lanh lợi, mà thiên phú không tầm thường, chưa từng nhận đến qua đả kích lớn như vậy, so với lúc trước khi Chung Ly Phi Tuyết rời khỏi hắn tiến vào Tru Thiên điện đả kích còn mãnh liệt hơn. Chung Ly Phi Tuyết đã có nam tử, vì cái gì còn muốn cho ta đến phụ trách chuyện này, tại sao muốn cho ta tiến vào Tru Thiên điện? Là muốn nhục nhã ta sao?

Quản Vân Trọng không cách nào chấp nhận nữ tử bản thân hâm mộ cùng nam tử khác dựa vào nhau, còn muốn hắn ở bên cạnh hầu hạ.

- Có quan hệ tới ngươi? Ngươi chỉ là thị vệ mà thôi, làm tốt chính chuyện thuộc bổn phận mình là được.

- Hắn là ai?

Quản Vân Trọng quát chói tai.

Tần Mệnh phụt cây tăm trong miệng ra, chỉ chỉ Quản Vân Trọng:

- Nói nhỏ chút, nơi này là tửu lâu, không phải đường cái, bây giờ là sáng sớm, cũng không phải buổi trưa.

- Nói cho ta biết, bên trong là ai?

Quản Vân Trọng tức giận không kềm được, phẫn nộ cực lớn kích thích lý trí của hắn, hắn cắn hàm răng cót két vang, hai tay nắm chặt bò đầy gân xanh.

- Nói cho ngươi là ai thì sao? Ngươi còn có thể đi giết hắn?

Quản Vân Trọng nghẹn lời, hồng hộc thở hổn hển, nhưng lại nói không lên đến nửa câu.

- Thế này mới đúng, im lặng, thành thật một chút, không được đánh thức bọn hắn.

Quản Vân Trọng lòng đang nhỏ máu, nghe ý của hắn... Bên trong thật sự có người! Chung Ly Phi Tuyết thật sự có nam tử! Sẽ là ai? Một vị thiên tài trong Tru Thiên điện ư, hay là truyền nhân của một đại nhân vật nào đó?

Tần Mệnh nói:

- Khuyên ngươi một câu, phải làm gì thì làm đó, chui từ đâu ra thì té về đó đi.

Quản Vân Trọng âm trầm nhìn cửa phòng đóng chặc, hắn sẽ không đi, hắn muốn tận mắt nhìn một cái bên trong rốt cuộc là ai. Người nào có thể đánh động tâm vị thiên tử Chung Ly Phi Tuyết này, người nào đáng để nàng cả nhà đều không về, ở chỗ này riêng tư gặp tình lang.

Tần Mệnh há miệng ngậm cây tăm, tựa ở trên cửa phòng, cùng hắn giương mắt nhìn.

Đợi sắc trời sáng rõ, trong tửu lâu dần dần khôi phục sức sống, bọn tiểu nhị bắt đầu một ngày bận rộn, từ trên xuống dưới náo nhiệt lên.

- Ngươi là ai?

Thạch Nhã Vi sau khi đi vào tầng cao nhất, lông mày có chút nhíu một cái, ở đâu ra cuồng đồ, cũng dám tựa tại bên ngoài của phòng thiên tử. Quản Vân Trọng tại sao lại ở chỗ này?

- Ngươi không biết?

Quản Vân Trọng ngược lại khẽ giật mình, ngưng mi nhìn ánh mắt Thạch Nhã Vi kinh ngạc lại cảnh giác.

Tần Mệnh tự giới thiệu.

- Tại hạ Nghiêm Hâm, phụng mệnh thiên tử thủ vệ.

- Thủ vệ?

Thạch Nhã Vi nhìn Tần Mệnh từ trên xuống dưới, trong trí nhớ không có nửa điểm ấn tượng.

- Ta làm sao không biết ngươi.

- Ta là mới gia nhập.

- Mới gia nhập? Lúc nào?

Thạch Nhã Vi trong lòng một hồi cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh cũng nổi lên ánh lạnh.

Tần Mệnh cười yếu ớt:

- Chạng vạng tối ngày hôm qua, sau khi các ngươi rời khỏi.

Quản Vân Trọng cau chặt lông mày, nghe làm sao là lạ, hơn nữa... Có chút không ổn.

Ánh mắt Thạch Nhã Vi càng thêm lạnh giá:

- Tránh ra!

- Thật có lỗi, không có thiên tử mệnh lệnh, ai cũng đều không cho vào.

Tần Mệnh nắm chặt nắm tay phải, sương trắng bắt đầu khởi động, gai xương bén nhọn từ cánh tay đâm ra đến, nắm tay phải bao trùm ở xương cốt dày đặc, cả đầu cánh tay phải xem ra giống như là một cây Lang Nha bổng dữ tợn, dã tính đến nguy hiểm.

- Ngươi có biết ta là ai không?

Thạch Nhã Vi nhìn Tần Mệnh cái cánh tay phải đáng sợ kia, trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên, dùng nhãn lực của nàng đó có thể thấy được lực sát thương của nó.

- Ta không cần biết rõ ngươi là ai, ta chỉ là phụng mệnh thủ vệ, ai dám xông vào, đừng trách ta trở mặt.
Bình Luận (0)
Comment