Chương 1867: Đồng Ngôn sinh tử (1)
Chương 1867: Đồng Ngôn sinh tử (1)
Đây là Thâm Hải Long Lang, Hổ Hoàng tọa hạ Đại Yêu.
Quản Vân Trọng may mắn gặp qua nó một lần, cũng nhìn thấy qua bên trong sử sách về quần đảo Vạn Thú tại Bá Vương tông, ấn tượng vô cùng khắc sâu.
- Tại sao nó lại ở chỗ này? Nơi này cách quần đảo Vạn Thú hơn tám nghìn dặm, cách Tru Thiên điện chỉ có... Hơn một nghìn dặm. Thâm Hải Long Lang tập kết nhiều hải thú như vậy, nó muốn làm gì?
Quản Vân Trọng tự nhận gặp qua rất nhiều việc đời, nhưng có lẽ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, trong đầu trong nháy mắt ảo tưởng lên tất cả loại khả năng.
Nhưng mà...
Quản Vân Trọng nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên một hồi toàn thân sợ hãi, đồng tử khôi phục tiêu cự, ngưng mắt xem xét phía trước, trái tim đột nhiên nhảy dựng, cái thanh âm ‘Phù phù’ kia, gần như như là sấm rền vang lên bên tai.
Trong sơn cốc cực lớn, tất cả hải thú vậy mà không hẹn mà cùng toàn bộ quay đầu nhìn về phía nơi này, mấy ngàn con ngươi hung tàn, tràng cảnh khủng bố hạng gì, có chút hiện ra lục quang, có dâng lên lửa xanh, có đen kịt như vực sâu.
Quản Vân Trọng khó khăn nuốt nước bọt, đôi má đều không thể khống chế co rút lại.
- Ta... Ta...
Quản Vân Trọng run lên, hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, mới nói ra rõ một lời:
- Ta... Đi nhầm... Các ngươi... Tiếp tục...
- Nhân loại, qua đến để cho ta xem?
Hai mắt Hoàng Kim Hổ Sa tinh hồng như là hai mảnh huyết đầm, miệng phun tiếng người, đây là lãnh địa của nó, lại bị một nhân loại đi vào, khiến cho nó thật mất mặt.
- Thật có lỗi... Cáo từ...
Quản Vân Trọng kinh hãi, vung tay ném ra khối da thú kia, da thú tăng vọt hào quang, như là mảnh mây tía quấn lấy Quản Vân Trọng, mang theo hắn bay ngược, nhưng mà... Phương viên đáy biển trong vòng hơn mười dặm dường như đột nhiên cứng lại, da thú bay ra không đến trăm trượng liền định tại nơi này.
Thâm Hải Long Lang lạnh lùng hạ lệnh:
- Ăn hết hắn.
- Không!!
Quản Vân Trọng kinh hãi gần chết, thê lương thét lên, linh lực dũng mãnh tràn vào da thú, điên cuồng mà giãy dụa, nhưng làm sao cũng đều không động đậy.
Mười chín đầu hải thú đột nhiên luồn lên, đánh về phía Quản Vân Trọng.
Bọn người Tần Mệnh đi thuyền vào biển, nhưng lại đi không bao xa liền bỏ qua thuyền lớn, bay lên không mà đi, chạy tới Tru Thiên điện. Tốc độ ngồi thuyền quá chậm, Tần Mệnh chờ không được một ngày một đêm, nhất định phải đuổi tới trước khi trời tối, cũng phải vào hôm nay xác định tình huống Đồng Ngôn Đồng Hân.
Thạch Nhã Vi kỳ quái Chung Ly Phi Tuyết vì cái gì lại đột nhiên giống như rất gấp gáp, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, thúc giục bọn người Hàn Uy tận lực nhanh đuổi kịp.
Tru Thiên điện!
Chú ấn trên người Đồng Ngôn Đồng Hân đã liền cởi hết vào năm ngày trước, nhưng tổn thương cực lớn mang đến cho linh hồn để cho bọn hắn đầu đau muốn nứt, toàn thân suy yếu, bởi vì nguyền rủa lưu lại di chứng, bọn hắn thỉnh thoảng sẽ có loại ảo giác, cái thân thể này giống như không phải chính bọn hắn. Bình thường đi đường, đứng dậy, thậm chí là quay đầu, một cái ý nghĩ liền làm đi ra, lại bình thường, nhưng thật có chút thời điểm, thân thể của bọn hắn căn bản không nghe sai khiến.
Sau khi bọn hắn bị mang về Tru Thiên điện liền tạm giam trong lồng giam dưới mặt đất, âm u ẩm ướt, quấn lấy xiềng xích đặc chế.
- A...
Đồng Ngôn đột nhiên ôm đầu kêu thảm thiết, di chứng từng đợt phát tác, mỗi lần đều đau đớn như là có kim châm xen kẽ qua lại trong đầu, đau đến hắn miệng mũi tràn máu, đau đớn để hắn hận không thể đập nát đầu của mình.
Đồng Hân bị hạn chế tại một góc nhà giam, đau lòng lại không đi qua được.
Đồng Ngôn co rúc ở trên mặt đất, kêu thảm thiết trọn vẹn mười phút, cuối cùng ngay cả thanh âm đều phát không ra, dùng sức ôm lấy đầu, thân thể trận trận co rút.
- Lại kiên trì kiên trì, qua mấy ngày sẽ tốt hơn nhiều.
Đồng Hân chịu đựng cầm lấy nước mắt, trấn an Đồng Ngôn.
Hốc mắt Đồng Ngôn đều tràn ra máu loãng, co quắp trên mặt đất hơn nửa ngày mới từ từ phục hồi tinh thần lại. Hắn nhìn chằm chằm góc tường ẩm ướt hôn ám, không có gây gỗ, không có giãy dụa, ánh mắt vô thần, ngơ ngác phát ngốc.
Mỗi lần phát tác đều rất thống khổ, nhưng, đã chết lặng.
- Đồng Ngôn, nghĩ cái gì vậy? Trò chuyện với tỷ tỷ?
Đồng Hân chịu đựng lấy suy yếu đầy người, ngồi tê cả mông tại góc tường, nhìn bộ dạng Đồng Ngôn, một hồi lòng chua xót. Hắn vốn nên là công tử kiêu ngạo, cũng là tộc trưởng tương lai, nhưng lại luân lạc tới loại tình trạng này.
Đồng tử Đồng Ngôn không có tiêu cự, vô thần nhìn phía trước, trên mặt dính đầy dơ bẩn cùng máu loãng.
- Tỷ tỷ...
- Ừm?
- Nếu như ta chết... Các nàng... sẽ đau lòng sao?
- Không có ai sẽ chết, đừng nói mấy lời ủ rũ này. Chúng ta đều thật tốt mà, tỷ phu của ngươi sẽ tới cứu chúng ta.
- Tỷ phu?
- Đúng, hắn nhất định sẽ đến, tin tưởng hắn.
- Tỷ phu... Tỷ phu...
Đồng Ngôn thì thào nói nhỏ, nhắm hai mắt nhuốm máu lại.
- Hắn không thể tới, nơi này là Tru Thiên điện, hắn... Không thể tới... Hắn sẽ chết...
Trong lòng Đồng Hân tê rần, đúng vậy a, nơi này là Tru Thiên điện, Tần Mệnh không thể tới! Đến chính là đường chết! Nàng tình nguyện để bản thân chết ở chỗ này, cũng không hy vọng hắn đến mạo hiểm như vậy.
- Không phải hôm trước ngươi vẫn luôn lẩm bẩm, tỷ phu của ngươi sẽ đến cứu ngươi sao?
- Không thể tới... Hắn không thể tới...