Chương 1868: Đồng Ngôn sinh tử (2)
Chương 1868: Đồng Ngôn sinh tử (2)
- Hắn sẽ nghĩ biện pháp, tin tưởng hắn.
- Tỷ tỷ... đồng ý với ta.
- Cái gì?
- Ngươi phải sống đi ra ngoài, ngươi phải... Cùng tỷ phu thật tốt...
Giọng Đồng Ngôn suy yếu khàn khàn, yếu ớt quanh quẩn trong địa lao tối tăm.
- Chớ suy nghĩ lung tung, chúng ta đều sẽ ra ngoài. Tru Thiên điện không có giết chúng ta, nhất định là có tác dụng khác... A...
Đồng Hân đột nhiên ôm đầu, thống khổ gào thét, di chứng nguyền rủa cách mỗi một hai canh giờ liền phát tác một lần, như là có thứ gì đó muốn từ bên trong chui đi ra, để cho nàng thống khổ.
Đồng Ngôn tinh thần chán nản, Tru Thiên điện giữ lại hai người bọn họ rất có thể thật sự có chỗ lợi gì, nhưng chính là bởi vì như vậy, Đồng Hân so với hắn càng nguy hiểm.
Bởi vì hắn là nhi tử tộc trưởng Tử Viêm Tộc, mà Đồng Hân chỉ là nhi nữ, hắn so với Đồng Hân càng quan trọng hơn. Bởi vì hắn là nam tử, Đồng Hân chỉ là nữ tử, hơn nữa, Đồng Hân là thê tử của Tần Mệnh, Đồng Hân lại càng dễ bị thương tổn.
Nếu như Tru Thiên điện muốn cảnh cáo Tử Viêm Tộc, khẳng định sẽ tổn thương Đồng Hân trước, nếu như Tru Thiên điện muốn cùng Tử Viêm Tộc cò kè mặc cả, cũng sẽ tổn thương Đồng Hân trước.
Nếu, hắn chết?
Trong tay Tru Thiên điện chỉ còn lại có Đồng Hân, cũng không đơn giản mà tổn thương nàng như vậy.
Ta chết, có lẽ Tru Thiên điện sẽ tốt với nàng hơn một chút đi, dù là chỉ là... Đổi lại một gian phòng tốt hơn...
- Ta sắp chết phải không? Đồng Ngôn ta không có chết tại chiến trường, nhưng lại đã bị chết ở địa lao. Thì ra ta... Quá yếu a... Tỷ phu... Kiếp sau... Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi... Kiếp sau... Ta không là thiếu gia... Dao Hoa... Dao Tuyết... Xin lỗi...
Đồng Ngôn mở ra hai mắt đỏ máu, trong tầm mắt mông lung là bộ dạng Đồng Hân ôm đầu gào thét, khóe mắt hắn thấm ra nước mắt, hòa với máu loãng chảy xuống đôi má.
- Tỷ tỷ... Cùng tỷ phu thật tốt...
Đồng Hân thống khổ ngẩng đầu, tóc dài rối tung, cứ việc thống khổ, nhưng vẫn là có loại dự cảm chẳng lành:
- Đồng Ngôn, ngươi muốn làm gì... Đừng làm chuyện điên rồ...
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện điên rồ.
- Tỷ phu của ngươi nhất định sẽ tới cứu ngươi, nhất định, nhất định...
Đồng Hân dùng sức ôm lấy đầu, thân thể mềm mại run rẩy.
- Ta không muốn hắn đến, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài.
- À? Đồng Ngôn... Đứng lên, ngươi đứng lên nhìn ta.
Đồng Hân đau nhức gần như hôn mê, nhưng trong lòng lại nôn nóng bối rối.
Như thế nào? Bắt đầu từ tối hôm qua, Đồng Ngôn cũng có chút quái dị. Là bị dằn vặt muốn tan vỡ sao?
Đồng Ngôn buồn bã cười cười:
- Tỷ tỷ, nếu như có thể trở về, cùng tỷ phu sanh hài tử đi, lúc đầy tháng, ôm đến trước mộ của ta, kính chén rượu, nói cho hắn biết, hắn có một thúc thúc... tên Đồng Ngôn. Tỷ tỷ... Giúp ta cùng phụ thân nói một lời, những năm này... Ta hận hắn, ta cũng kính hắn, nhi tử bất hiếu... Kiếp sau tận hiếu đi. Thay ta cùng Dao Hoa cùng Dao Tuyết nói một lời áy náy, liền nói... chuyện đồng ý với các nàng, ta khả năng... Thực hiện không được nữa, thực xin lỗi...
- Đồng Ngôn! Ngươi muốn làm gì! Đồng Ngôn! Nhìn ta!
Trong lòng Đồng Hân một hồi như kim châm, giãy dụa đứng lên, khàn giọng thét lớn, không biết làm sao, nước mắt lại tràn mi.
- Tỷ tỷ... Sống sót... Thật tốt...
Đồng Ngôn cuộn lấy mình, nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười, ý niệm thấm vào khí hải, dùng hồn là tâm, đốt lên Thanh Đồng Cổ Đăng. Một ngọn lửa u lam vô thanh tách ra, như là nước lũ mở cống, lao nhanh ra đến, tràn đầy khí hải, mênh mông cuồn cuộn mà đi về kinh mạch toàn thân.
- Đồng Ngôn! Không! Không!
Đồng Hân bi thương khàn giọng gào thét, như điên cuồng mà giãy dụa, lại bị xiềng xích gắt gao cuốn lấy, di chứng nguyền rủa lại đang giày vò lấy đầu của nàng.
- Không được... Còn chưa tới một bước kia... Không được a...
Đồng Ngôn dùng sức rụt người lại, ôm lấy hai vai, cúi đầu, hỏa diễm u lam hòa với hỏa viêm màu tím, dần dần từ kinh mạch lan tràn đến huyết nhục, tách ra toàn thân.
- Ta đã đồng ý với mẫu thân, phải bảo vệ tốt ngươi, ta... Không có làm đến tốt nhất... Nhưng ta... đã hết sức... Mẫu thân, ta đã hết sức... Thật sự... Hết sức... Mẫu thân, nhi tử... Nhớ ngài...
Đồng Ngôn nỉ non lấy, lã chã rơi lệ, hỏa diễm màu tím cùng màu xanh bốc hơi tại toàn thân, từ trong tới ngoài, từ ngoài vào trong thiêu đốt lên.
Tỷ tỷ a, tại lao tù này, địa lao Tru Thiên điện, chuyện ta có thể làm, chỉ có những thứ này, chỉ mong có thể dùng cái chết của ta, đổi cho ngươi sinh mệnh, dù là chỉ là một lúc an toàn.
Tỷ tỷ, nguyện kiếp sau... Còn làm đệ đệ của ngươi...
- Không! Không! Đồng Ngôn! Cứu người, nhanh tới cứu người a!
Đồng Hân buồn bã gào thét, rối tung lấy tóc dài, quỳ trên mặt đất.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, phụ thân chết a...
Bên ngoài thủ vệ hùng hùng hổ hổ đi tới, có thể nhìn thấy bên trong hừng hực bùng cháy hỏa nhân, sắc mặt đột biến, không ngừng liên tục chạy ra đi:
- Trưởng lão! Trưởng lão! Có người tự sát!!
Đám thủ vệ địa lao cũng biết trong cái tòa lao tù này là tạm giam người nào, là một đôi nhi nữ tộc trưởng Tử Viêm Tộc, cũng là thê tử của Tần Mệnh Thiên Vương Điện cùng đệ đệ thê tử hắn, sau khi tạm giam ở chỗ này bị nghiêm lệnh giữ bí mật, hơn nữa không thể để cho bọn hắn ra ngoài ý muốn, tương lai sẽ có tác dụng khác.