Chương 1872: Bây giờ liền xấu hổ (1)
Chương 1872: Bây giờ liền xấu hổ (1)
Nàng đi trong đám người, đặc biệt đến xuất chúng, đệ tử Tru Thiên điện phụ cận nhắm trúng liên tiếp ghé mắt, kinh diễm động dung.
Chu Thanh Thanh bình tĩnh thanh nhã, cụp xuống màn che đi theo đằng sau sư phụ. Tru Thiên điện đặc biệt phái ba vị trưởng lão đi mời bọn hắn, nói là có chuyện cần hỏi, nàng hãy theo các chủ cùng mấy vị trưởng lão thủ các đuổi đến nơi này, đây là lần đầu tiên bọn hắn tiến đến Tru Thiên điện, khí phái to lớn, linh khí nồng đậm như biển, đề phòng càng là sâm nghiêm đến nghiêm khắc, một cỗ khí tức kinh người bắt đầu khởi động tại giữa quần sơn u cốc, có võ giả cường hãn, cũng có cự thú được chăn nuôi.
Nhưng mà bọn hắn cũng không có căng thẳng, cũng không có sợ hãi, nếu Tru Thiên điện là đi mời, cũng không có mà thôi, hơn nữa đường Tru Thiên điện cũng không đến mức vì một tiểu môn tiểu phái như bọn họ mà khó. Chỉ là, bọn hắn quả thực tưởng tượng không ra Tru Thiên điện mời bọn hắn làm cái gì.
Ba vị trưởng lão không có để ý Tần Mệnh đi ra rừng cây bên cạnh, nhiệt tình dẫn dắt lấy Các chủ Tinh Tượng các đi lên phía trước.
Tần Mệnh quay người muốn đi đến, vừa vặn nghênh tiếp Thạch Nhã Vi đi tới.
- Đem lời ngươi mới nói, nói rõ !
Tần Mệnh đè thấp thanh âm:
- Ngươi có thể xem nhẹ vài câu đằng sau kia của ta, trọng điểm nghe phía trước.
- Ta lại bảo ngươi, nói rõ ràng !
Thạch Nhã Vi đến gần Tần Mệnh, lạnh lùng nhìn mắt của hắn.
- Lớn tiếng chút !
- Chúng ta đến bên trong nói.
Tần Mệnh vừa muốn thò tay kéo nàng đi, lại bị Thạch Nhã Vi một cái tát đẩy ra.
- Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra !
- Thạch cô nương, đã quên lời thiên tử nói? Chúng ta là người một nhà, không nên nội đấu.
- Ai là người một nhà cùng ngươi.
- Thạch Nhã Vi?
Ba vị trưởng lão nghe được thanh âm cãi lộn, hướng nơi này xem xét, liền nhận ra Thạch Nhã Vi. Thạch Nhã Vi không chỉ là một trong những tâm phúc của Chung Ly Phi Tuyết, cũng là cháu gái của một vị trưởng lão nội điện, cho nên bọn hắn đều biết.
- Trịnh gia gia, Diệp trưởng lão, Lý trưởng lão.
Thạch Nhã Vi vội vàng nghiêm nghị hành lễ.
Tần Mệnh quay người hành lễ, thoáng cúi đầu xuống.
- Vị này chính là...
Lão nhân được gọi là Trịnh gia gia kỳ quái đánh giá Tần Mệnh, Thánh Võ tứ trọng thiên? Rất lạ mắt a.
- Đây là thị vệ thiên tử vừa mời đến, Nghiêm Hâm.
Thạch Nhã Vi mặt lạnh giới thiệu.
- A? Thị vệ Phi Tuyết chọn?
Ba vị trưởng lão rất kinh ngạc, vậy mà mời tới Thánh Võ tứ trọng thiên, không tệ lắm.
- Gặp qua các vị trưởng lão.
Tần Mệnh khống chế giọng nói, ôm quyền hành lễ.
Ba vị trưởng lão nhẹ gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, dẫn Các chủ Tinh Tượng các tiếp tục đi đến phía trước. Chu Thanh Thanh tùy ý hướng mắt nhìn đến nơi này, không có làm sao để ý. Nhưng đúng là cái nhìn này, nàng lại nhìn thấy hai hình ảnh cực đoan hoàn toàn khác nhau, hơn nữa một là tử vong thuần một màu u ám, một là gào thét dưới hỏa diễm ngập trời.
Chu Thanh Thanh nhìn Tần Mệnh cùng Thạch Nhã Vi nhiều lần, làm sao lại nhìn thấy hình ảnh như vậy? Nàng đã tận lực khống chế năng lực của mình, từ lúc tiến vào Tru Thiên điện đến bây giờ, mệnh cách một người cũng không thấy. Hai người này có cái gì đặc biệt sao? Như thế nào lại làm tỉnh giấc ý thức của nàng. Hay là... Muốn xảy ra đại sự?
Chu Thanh Thanh không muốn xen vào việc của người khác, thời điểm đang muốn thu hồi ánh mắt, nhưng lại vừa vặn đụng phải con mắt Tần Mệnh giơ lên, bốn mắt chạm nhau, Tần Mệnh tránh được, nhưng trong lòng Chu Thanh Thanh lại khẽ động, vậy mà nhìn thấy một loại cảm giác quen thuộc.
Cái này ánh mắt... Quá đặc biệt...
Giống như gặp qua ở đâu.
- Thanh Thanh? Đi.
Trưởng lão thủ các bên cạnh Chu Thanh Thanh nhẹ giọng nhắc nhở.
Chu Thanh Thanh hoàn hồn, không có nghĩ nhiều, đuổi kịp Các chủ Tinh Tượng các, đi về hướng sâu trong Tru Thiên điện.
Cho đến khi Chu Thanh Thanh biến mất tại chỗ góc cua, Tần Mệnh mới thở ra hơi. Ánh mắt của nữ tử kia rất quỷ dị, có thể nhìn thấy thứ người khác nhìn không tới, cũng có thể nhìn thấy biểu hiện xuống bản chất, quá nguy hiểm. Nhưng làm sao Tinh Tượng các lại tới nơi này? Chẳng lẽ Tru Thiên điện còn cần phải đến xem bói cát hung họa phúc?
- Tinh Tượng các?
Thạch Nhã Vi cũng kỳ quái vậy mà lại nhìn thấy người của Tinh Tượng các ở chỗ này, còn là do ba vị trưởng lão tự thân mời đến.
- Tại sao Tinh Tượng các lại tới nơi này?
Ánh mắt Thạch Nhã Vi lạnh như băng:
- Hô! Chuyện của chúng ta còn không có giải quyết đây này, nói rõ ràng cho ta.
- Thạch cô nương, chúng ta cãi lộn ầm ĩ xuống như vậy có ý nghĩa gì sao? Ta thật không có ý gì khác, cũng thực không rõ đến cùng đã chỗ nào chọc phải ngươi, thế nào lại căm thù ta như vậy. Ta là kẻ săn giết, nhưng ta không phải ác nhân. Nếu không như vậy đi, sau này ta tận lực giữ một khoảng cách cùng thiên tử, ta có chuyện gì trực tiếp báo cáo ngươi. Ngươi quan sát ta nửa năm, vẫn chưa yên tâm liền quan sát một năm, nếu như ta thật có ác ý, tùy ngươi xử trí như thế nào, nếu như ta là thật tâm muốn tùy tùng phụng thiên tử, cũng mời ngươi cho ta một chút tôn trọng.
Sắc mặt hờn giận của Thạch Nhã Vi thoáng bình phục, lời này nói lên đến còn giống người nói.
- Tuy nhiên ta có một điều kiện.
- Nói.