Chương 1873: Bây giờ liền xấu hổ (2)
Chương 1873: Bây giờ liền xấu hổ (2)
- Mời ngươi dùng tâm bình tĩnh đến quan sát ta, hiểu rõ ta, không nên từ trong tiềm thức xem ta trở thành ác nhân, như vậy dù cho không có việc gì, ngươi cũng có thể hiểu lầm xảy ra chuyện gì. Yêu cầu này của ta, không quá phận đi?
Thạch Nhã Vi nhìn hắn trong chốc lát, Tần Mệnh đón lấy ánh mắt của nàng, ngược lại thản nhiên.
Chẳng lẽ thật là ta hiểu lầm? Người này khả năng lòng dạ thâm điểm, ẩn giấu được sâu chút ít, nhưng một tán tu gia nhập Tru Thiên điện, lại có thể trên bảng cây to thiên tử này, nên hiểu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hắn tối thiểu sẽ không nguy hại thiên tử, cho dù có chút ít thủ đoạn thông minh, chỉ cần dùng đến phương diện có lợi đối với thiên tử, cũng không phải chuyện xấu.
- Ngươi đến cùng đang phòng ta cái gì? Ta là thật nghĩ mãi mà không rõ.
Tần Mệnh bất đắc dĩ lắc đầu, không lại phản ứng nàng.
- Một năm! Ta quan sát ngươi một năm, trong vòng một năm, ngươi tận lực phòng ngừa trực tiếp tiếp xúc cùng thiên tử.
- Tốt, cũng mời Thạch cô nương xem ta trở thành đồng bọn, trở thành thị vệ, mà không phải kẻ địch.
Tần Mệnh không muốn lại lãng phí nước miếng cùng cô nàng này.
- Chúng ta đi dò tra chuyện của Tử Viêm tộc trước?
- Ngươi đoán thử xem, làm sao thiên tử lại để bụng chuyện của Tử Viêm tộc?
Thạch Nhã Vi đi đến trước mặt Tần Mệnh.
Tần Mệnh vừa muốn há mồm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
- Thạch cô nương, mạo muội hỏi cái vấn đề.
- Hỏi!
- Ngươi có nam tử không? Ngươi có thân mật không? Hoặc là có người theo đuổi?
Tần Mệnh là thật không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng vạn nhất nàng có người theo đuổi nhìn thấy hai người mỗi ngày đi với nhau cùng một chỗ, ghen tị, gây chuyện, hắn lại phải nhiều thêm một phần tâm tư ứng phó.
Thạch Nhã Vi ánh mắt quái dị nhìn hắn một cái: - Ngươi có ý tứ gì?
- Ta không có ý gì khác, chính là thuận miệng hỏi một chút.
- Ngươi... Muốn đánh chủ ý đến ta?
Tần Mệnh có chút há mồm, ngẩn người.
- Ta là có ý này sao?
Thạch Nhã Vi cau mày lại, cái biểu lộ này là cái gì, chẳng lẽ bị ta đoán trúng?
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.
Tần Mệnh ho khan hai tiếng:
- Trước làm chính sự, mời.
Thạch Nhã Vi quái dị nhìn hắn trong chốc lát, không nói gì thêm nữa.
Hành động của phu thê Phó Bân cùng Hạ Khinh Yên thuộc về tuyệt mật của hắc thạch điện, sau khi áp lấy Đồng Ngôn Đồng Hân trở về liền trực tiếp nhốt vào địa lao, người biết rõ việc này cũng không có nhiều.
Tru Thiên điện mặc dù có Tinh Tuyệt cổ đảo cái loại như đảo tử tù, nhưng nơi này vẫn còn có chút địa lao kích thước không lớn, phân tán tại trên các đảo khác nhau, số lượng nhiều đến năm mươi.
Tần Mệnh phỏng đoán Tru Thiên điện không có khả năng đối xử tử tế với Đồng Ngôn Đồng Hân, cho nên cố ý điều tra tình huống từng địa lao, liên tiếp tra xét mười cái đều không có tin tức. Bọn hắn không dám đi sâu vào tra kỹ, để tránh đánh rắn động cỏ, chính là tùy tiện đi, đụng phải người liền rảnh rỗi phiếm vài câu. Tuy nhiên, tại thời điểm đi qua địa lao thứ hai mươi, nơi này trong trong ngoài ngoài đều bị giới nghiêm, mấy Thánh Võ Cảnh ntừ đằng xa đi đến, vội vã tiến vào nhà tù.
- Nhã Vi sư muội, làm sao lại tới chỗ này.
Thủ vệ địa lao là một nam tử oai hùng, nhìn thấy Thạch Nhã Vi đi tới, trên gương mặt lãnh tuấn lập tức lộ ra nụ cười tươi.
- Vương sư huynh, ngươi đều tự mình đến trông coi địa lao?
- Ha ha, tạm thời.
- Trong đây giam phạm nhân mới? Thoạt nhìn rất căng thẳng đó a.
- Địa lao nha, xảy ra chút chuyện đều căng thẳng. Vị này chính là...
Sư huynh họ Vương nhìn Tần Mệnh, trong ánh mắt hiện lên tơ địch ý hơi không thể tra.
- Thị vệ thiên tử vừa nạp, ta mang theo đi khắp nơi, giới thiệu quy củ Tru Thiên điện.
- A? Từ Bá Vương tông thu hay sao?
- Kẻ săn giết trên Thưởng Kim đảo.
Sư huynh họ Vương kinh ngạc trong lòng, dùng cảnh giới Thánh Võ tam trọng thiên của hắn, vậy mà nhìn không thấu người này, chẳng lẽ là tứ trọng thiên? Một kẻ săn giết có thể tiến vào Thánh Võ tứ trọng thiên, vận khí không tệ nha.
- Xin hỏi bằng hữu tôn danh?
- Không dám nhận. Họ Nghiêm, tên Hâm.
Đúng vào lúc này, mấy vị trưởng lão vừa đi vào vội vã đi ra, một người trong đó còn vác lấy một tôn tượng băng, ở bên trong tượng băng là cái gì đó đen sì.
Thị vệ bên ngoài địa lao liền vội vàng khom người, cung kính bọn hắn.
- Đó là cái gì?
Thạch Nhã Vi nhìn qua mấy vị trưởng lão bay lên trời, kỳ quái hỏi thăm.
- Nhã Vi sư muội cũng đừng nghe ngóng.
Trong nội tâm Thạch Nhã Vi khẽ động, chẳng lẽ là về Tử Viêm Tộc? Nàng cố ý toát ra biểu lộ kinh ngạc lại cảm thấy hứng thú.
- Cơ mật sao?
Họ Vương sư huynh mỉm cười, cũng không nhiều lời.
- Ngươi cũng không biết?
- Nhã Vi, ngươi khi nào lại cảm thấy hứng thú đối với địa lao.
- Diêu Văn Vũ bị phế truất, thiên tử nhà ta gần đây vẫn luôn rất mẫn cảm. Ngươi liền vụng trộm nói cho ta biết, bí mật trong đây... Sẽ không ảnh hưởng đến các thiên tử đấy chứ?
- Chắc có lẽ không.
Thạch Nhã Vi lại hỏi:
- Nếu như thiên tử nhà ta biết rõ, có trợ giúp gì hay không?
- Cái này...
Vương sư huynh chần chờ một chốc, hạ giọng nói:
- Diêu Văn Vũ chính là tại trên chuyện này, Chung Ly thiên tử dám đụng?
- Trước tiên là nói về chuyện gì?