Chương 1874: Địa lao (1)
Chương 1874: Địa lao (1)
Vương sư huynh bình lui thay đổi, thấp giọng nói:
- Hai vị cung phụng Phó Bân cùng Hạ Khinh Yên từ Xích Phượng Luyện vực chộp tới hai người, ngươi đoán thử coi là ai?
Tần Mệnh tinh thần phấn chấn, Đồng Ngôn Đồng Hân thật sự ở chỗ này!.
- Là ai?
Thạch Nhã Vi kỳ quái, thật có quan hệ cùng Tử Viêm Tộc? Thiên tử đó lại là từ nơi nào có được tin tức.
- Một đôi nhi nữ tộc trưởng Tử Viêm Tộc, Đồng Ngôn, Đồng Hân!
- Điều này sao có thể? Bọn họ là làm sao...
Thạch Nhã Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ, động tiếng nói:
- Phu thê Phó Bân cùng Hạ Khinh Yên dùng tối tăm nguyền rủa?
Vương sư huynh lạnh lùng cười cười:
- Lúc trước khi Thiên Vương Điện cùng Thiết Phù Đồ Thiên Vệ trao đổi con tin, liền lặng lẽ rơi xuống nguyền rủa tại trên người Đồng Ngôn Đồng Hân. Hiện tại không chỉ bắt Đồng Ngôn Đồng Hân trở lại, còn mang Đan sư Dược lão cùng đệ tử của hắn Dương Sơn trở về.
- Vậy Xích Phượng Luyện vực há sẽ bỏ qua?
- Bọn hắn hiện tại cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có tâm tư để ý tới những cái này? Tuy nhiên hắc thạch điện đã chịu giữ lại Đồng Ngôn Đồng Hân, nên còn có trọng dụng. Ngươi có thể đem tin tức vụng trộm truyền cho Chung Ly thiên tử, lần này là cơ hội tốt xây công, nhưng có phải chủ động xin đi giết giặc hay không, liền nhìn bản thân nàng.
- Đa tạ Thạch sư huynh, thiên tử chắc chắn có trọng thưởng.
- Khách khí.
Vương sư huynh lộ ra hiểu ý nét nụ cười tươi.
- Vừa rồi vác đi ra ngoài đó là cái gì?
- Đồng Ngôn chứ gì, ngu ngốc làm càn tự sát.
- Cái gì?
Sắc mặt Tần Mệnh kịch biến, nghẹn ngào kinh hô.
- Ngươi làm sao vậy?
Thạch Nhã Vi kinh ngạc nhìn Tần Mệnh như gặp quỷ, sắc mặt Vương sư huynh trầm xuống, ai để cho ngươi kêu to?
Đồng Ngôn? Tự sát?
Tần Mệnh cưỡng chế cảm xúc buồn giận, trầm giọng nói:
- Nếu như Đồng Ngôn chết, Tử Viêm Tộc sẽ chịu để yên? Đồng Ngôn không phải Vương Hầu của Thiên Vương Điện, nhưng lại là huynh đệ cùng Tần Mệnh, cũng coi như nửa Vương Hầu, Thiên Vương Điện cũng sẽ không ngồi nhìn bỏ qua.
- Bây giờ liền không cần ngươi tới phí tâm, đám người điên Xích Phượng Luyện vực kia hiện đang chánh diện lâm vào hải tộc uy hiếp, còn có tâm tư đến Đông Hải? Liền tính ra, lần này cũng có thể để cho bọn hắn chịu không nổi.
Vương sư huynh nhắc đến Thiên Vương Điện liền căm tức, một đám người điên mà thôi, lại đem Đông Hải quấy đến long trời lở đất, để cho Tru Thiên điện cao quý trong tâm hắn chật vật không chịu nổi. Nếu như Thiên Vương Điện còn dám đến, hắn khẳng định chủ động xin đi giết giặc, tiến đến tham chiến.
Tần Mệnh cưỡng chế lấy tâm tình như dời sông lấp biển, xấu hổ cười cười:
- Cũng đúng, là ta thất thố, vừa mới tiến vào Tru Thiên điện, tư tưởng vẫn chưa hoàn toàn chuyển đổi qua đến, luôn không tự giác dùng góc độ kẻ săn giết cân nhắc vấn đề.
Trong ánh mắt Vương sư huynh lộ ra vài phần khinh miệt, kẻ săn giết cuối cùng vẫn chỉ là kẻ săn giết, dã man thô bỉ, hèn mọn thấp kém, khó trèo lên nơi phong nhã.
Thạch Nhã Vi đang muốn cáo từ, trở về cùng thiên tử thương lượng, nhưng Tần Mệnh lại trước một bước nói:
- Ta có thể đi vào nhìn một cái không?
- Nhìn cái gì?
Vương sư huynh nhướng mày.
- Liền rất là hiếu kỳ, nghe nói lúc trước Đồng Ngôn Đồng Hân đều đi theo đến Đông Hải quấy rối, ta liền muốn nhìn một chút rốt cuộc là hai nhân vật như thế nào, cũng dám công nhiên xâm chiếm Tru Thiên điện.
- Không có gì hiếu kỳ, một cái lỗ mũi hai con mắt, cũng không có nhiều mấy cái đầu. Trước kia diễu võ dương oai, ném vào địa lao cùng không khác gì con chó.
Thạch Nhã Vi hướng Vương sư huynh cáo từ:
- Đa tạ Vương sư huynh, hôm nào tất có thâm tạ.
Tần Mệnh nhìn địa lao gần ngay trước mắt, Đồng Hân đang ở bên trong, nhưng hắn lại vào không được. Một cảm giác xúc động mãnh liệt xông lên đầu, giết thủ vệ, xông vào, cướp đi Đồng Hân, lập tức rời khỏi, nhưng, nơi này là Tru Thiên điện, chỉ sợ hắn vừa ra tay, bốn phương tám hướng liền lao tới vô số cường giả.
- Đi a, phát ngốc cái gì vậy?
Thạch Nhã Vi quay đầu lại hô hào Tần Mệnh.
Trong đầu Tần Mệnh bi thương phẫn nộ, lại ngắm nhìn phương xa, ở bên trong tượng băng là Đồng Ngôn sao? Hắn... Tự sát?
- Nghiêm Hâm!!
Thạch Nhã Vi lại quát lên.
Tần Mệnh mới thoáng hoàn hồn, mặt âm trầm rời khỏi.
- Ngươi làm sao vậy?
Thạch Nhã Vi chú ý tới Tần Mệnh không đúng lắm.
Tần Mệnh lắc đầu, không nói gì, trong lòng không ngừng nhắc nhở lấy bản thân, tỉnh táo, khắc chế! Tỉnh táo, khắc chế!
- Ta đang hỏi ngươi nói đây này!
- Nghe đây.
- Ngươi làm sao vậy?
- Không có làm sao.
- Ngươi là thái độ gì, cho ngươi mặt mũi?
Trở lại chỗ Chung Ly Phi Tuyết đó, những người khác cũng lần lượt trở về.
Sau khi biết rõ Phó Bân cùng Hạ Khinh Yên bắt trở lại một đôi nhi nữ tộc trưởng Tử Viêm Tộc, bọn hắn nhiệt liệt tranh luận, có người đề nghị phải nhờ cơ hội lần này, để cho hắc thạch điện đem cơ hội xử lý Đồng Ngôn Đồng Hân giao cho Chung Ly Phi Tuyết, lúc cần thiết có thể mang theo bọn hắn đi phía tây. Có người đề nghị không nên vọng động, xem trước một chút hắc thạch điện là tính thế nào. Cũng có người đề nghị, nghìn vạn lần không được tiếp miếng dê rừng phỏng tay này, ngẫm lại Diêu Văn Vũ liền biết đám người Xích Phượng Luyện vực kia không dễ chọc, đừng đến lúc đó công lao không có kiếm đến, rơi xuống kết cục như Diêu Văn Vũ vậy.