Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1875 - Chương 1875: Địa Lao (2)

Chương 1875: Địa lao (2) Chương 1875: Địa lao (2)

Tần Mệnh hoàn toàn không có tâm tư để ý tới bọn hắn đang nói cái gì, suy nghĩ xoay nhanh, không ngừng tưởng tượng lấy các loại phương pháp xử lý giải cứu Đồng Hân. Trước khi tiến vào Tru Thiên điện hắn liền lo lắng gặp chuyện không may, thật không nghĩ đến vào ngày đầu tiên lấy được lại là tin dữ Đồng Ngôn tự sát.

Đồng Ngôn làm sao lại tự sát?

Gia hỏa quật cường kia nhất định sẽ chống chết ngạnh kháng, cười to đối mặt với dằn vặt.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Là dạng tuyệt vọng gì, có thể làm cho Đồng Ngôn lựa chọn tự sát đến chấm dứt tánh mạng của mình.

Đồng Ngôn tự sát? Hắn sao có thể tự sát!

Tâm Tần Mệnh đều đang run rẩy, như là có một thanh đao sắc bén từng đao từng đao cắt lấy ở trái tim.

Đồng Hân hiện tại thì thế nào, có đang tại thừa nhận lấy dằn vặt hay không? Đồng Ngôn là người thân nhất của nàng, cứ như vậy chết ở trước mặt nàng, nàng có thể gánh vác được sao?

- Ta hỏi ngươi nói đây này! Ngươi điếc sao?

Triệu Vân Tiêu đột nhiên chạy đến, một cái tát chụp về phía đầu của Tần Mệnh.

Đáy mắt Tần Mệnh bỗng nhiên hiện lên tơ kim quang, gần như vô ý thức bạo lên một quyền, đánh về phía ngực Triệu Vân Tiêu, quyền thế mãnh liệt, cương khí nổi dậy. Tại lúc xuất kích trong nháy mắt, hắn có chút tỉnh giấc, cưỡng ép thu hồi lực lượng, nhưng dư uy vẫn là đọng ở giữa ngực Triệu Vân Tiêu, tiếng răng rắc giòn vang, trong phòng nổ tung.

Triệu Vân Tiêu làm sao cũng đều không nghĩ tới một tát của bản thân này không có vỗ xuống, một nắm đấm vậy mà đập vào ngực, cảm giác giống như là bị một thanh trọng chùy hung hăng đánh ở trên trái tim, toàn thân hắn loạn chiến, thân thể như là tôm bự đột nhiên cong lên, cách mặt đất bay đi ra ngoài, ầm ầm đụng nát cửa phòng, nứt vỡ cửa sân, bay ra xa hơn trăm thước, vừa nằm rạp trên mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra, bên trong còn hòa với chút ít thịt nát.

- A...

Triệu Vân Tiêu nằm rạp trên mặt đất, con mắt trừng trừng, trong cổ họng lăn ra tí ti thanh âm quái dị, ngực hoàn toàn sụp xuống, xương sườn nứt vỡ đều đâm vào trái tim, mắt nhìn muốn không sống nổi.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người sững sờ nhìn Triệu Vân Tiêu nằm sấp bên ngoài viện, đầu như ngu đi.

Tần Mệnh nhíu mày, chết tiệt, vô ý thức, nhịn không được.

- Cứu người!!

Thạch Nhã Vi bị hù dọa, một cái bước xa lao ra.

Những người khác giật mình tỉnh giấc, không dám tin mà nhìn Tần Mệnh, một quyền này không chỉ đánh Triệu Vân Tiêu bay ra, cũng đem bọn họ đánh cho mê muội.

Chung Ly Phi Tuyết cẩn thận tra khí tức Triệu Vân Tiêu một cái, trong lòng lộp bộp xuống, tranh thủ thời gian xuất ra đan dược đưa đến trong miệng hắn, giúp đỡ hắn vững chắc sinh cơ, gọi những người khác vội vàng đưa Triệu Vân Tiêu đi trị liệu, cùng lúc nghiêm túc dặn dò, nghìn vạn lần không được truyền đi.

Thạch Nhã Vi bọn hắn hiểu, thị vệ mới vừa mới tiến đến thiếu chút nữa giết tâm phúc, nếu như là truyền đi, bị cười nhạo sẽ là Chung Ly Phi Tuyết, nói không chừng hắc thạch điện đều hạ lệnh xua đuổi Nghiêm Hâm bọn hắn, để tránh sinh thêm sự cố.

Sau khi an bài bọn hắn rời khỏi, Chung Ly Phi Tuyết về đến trong phòng đóng cửa phòng, giận dữ mắng mỏ Tần Mệnh:

- Ngươi chơi chuyện tốt gì!

Tần Mệnh không có lý lẽ với nàng, trầm giọng hỏi Bạch Tiểu Thuần, nói:

- Ngươi lưu lại ấn ký trên người Đồng Ngôn, hiện tại hắn đến cùng là chết, hay là còn sống?

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó được u ám.

- Nói chuyện a, sống hay chết?

- Kỳ thật, ta tại thời điểm tiến vào Tru Thiên điện, đã tra không đến ấn ký của Đồng Ngôn.

- Có ý gì?

- Âm văn biến mất.

- Ta nói là ý phía sau!

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn thật không dám xác định. Âm văn thêu chính là linh hồn, nếu như âm văn không còn, khả năng linh hồn...

Tần Mệnh run run nhắm mắt lại, lòng đang nhỏ máu.

Đồng Ngôn a... nhẫn nhịn nhiều hơn một ngày nữa đều không được sao? Ông trời ơi, ngươi là đang chơi ta sao?

Bạch Tiểu Thuần nói:

- Tính cách kia của Đồng Ngôn ái, ngươi hiểu rõ nhất, hắn không có khả năng tự sát, trừ phi... Có nguyên nhân đặc biệt. Chúng ta nên mau chóng nhìn thấy Đồng Hân, để cho nàng an tâm, đừng có lại xảy ra bi kịch.

Tần Mệnh nghiêm túc nhìn Chung Ly Phi Tuyết.

- Để cho ta vào địa lao!

Chung Ly Phi Tuyết lắc đầu:

- Địa lao không cho phép bất luận ngoại nhân nào tiến vào.

- Để cho ta vào địa lao!

Đáy mắt Tần Mệnh bò đầy đường vân màu vàng.

- Nghĩ biện pháp.

Bạch Tiểu Thuần phân phó Chung Ly Phi Tuyết.

Chung Ly Phi Tuyết có chút tụ lên lông mày:

- Đừng quên, chuyện Đồng Ngôn Đồng Hân thuộc về giữ bí mật. Trên lý luận, ta hiện tại không nên biết, ta có lý do gì đi vào? Nếu như ngươi đi vào náo loạn chuyện gì, còn không lập tức tra được trên đầu ta, đến lúc đó ai cũng trốn không thoát.

- Ai có thể đi? Dưới Thánh Võ!

Tần Mệnh truy vấn.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần co lại, lại muốn thêu à?

- Ta suy nghĩ... Ta suy nghĩ...

Chung Ly Phi Tuyết từ từ dạo bước trong phòng, trong chốc lát sau bỗng nhiên nói:

- Đừng nghĩ phức tạp như vậy, nghĩ đơn giản đi. Ngươi không nhất định phải đi vào, đưa cho nàng cái gì bình tĩnh tâm chẳng phải được?

- Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng.

- Điều đó không có khả năng, chớ ngu ngốc!

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên cười cười, bắt lấy cánh tay của Tần Mệnh, chỉ chỉ lồng ngực của hắn:

- Tỉnh táo! Chớ vội! Đừng quên cái này!

- Cái gì?

- Tần... Lam...
Bình Luận (0)
Comment