Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1876 - Chương 1876: Tần Lam

Chương 1876: Tần Lam Chương 1876: Tần Lam

Tần Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại, dí dỏm ở trong túi áo lăn qua lăn lại một lát, mới vui cười lấy úp sấp cổ áo, đôi mắt to đen lúng liếng vụt sáng vụng trộm nhìn ra bên ngoài.

Trước khi tiến vào Tru Thiên điện, Tần Mệnh đã nhiều lần nhắc nhở qua nàng, không được cho phép không thể ra đến, tiểu nha đầu còn rất nghe lời, không có gây chuyện.

- Để cho Tần Lam mạo hiểm?

Tần Mệnh hiểu ý tứ của Bạch Tiểu Thuần, lại không có lạc quan như hắn.

Tiểu nha đầu này không phải thứ làm ta bớt lo, bây giờ còn nhỏ, không hiểu nặng nhẹ, cũng không hiểu nguy hiểm, để cho nàng ẩn vào trong địa lao đề phòng sâm nghiêm, hơi chút có một sai lầm, đừng nói nhìn Đồng Hân, nàng đều có thể kết giao bằng hữu cùng những thị vệ kia.

Đến lúc đó không biết sẽ kinh động bao nhiêu người.

Bạch Tiểu Thuần hỏi:

- Nàng bây giờ có thể vượt qua bao xa?

- Hiện tại không sai biệt lắm chừng hai mươi thước, tối đa cũng chỉ ba mươi.

- Nàng rất thông minh, giảng rõ ràng cùng nàng, nàng có thể thử xem.

Tần Mệnh có chút do dự, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn thực không có phương pháp xử lí nào tốt hơn.

Tần Lam đưa cái đầu nhỏ ra, hiếu kỳ nhìn cái này một cái, lại nhìn cái kia một cái, giống như đang nói, nói ta sao?

- Tần Lam, nhìn thấy cánh hoa viên trong sân nhỏ phía trước kia không?

Tần Mệnh chỉ chỉ sân nhỏ, trước xác định bây giờ Tần Lam có thể vượt qua bao xa.

Hai mắt Tần Lam tỏa sáng, ta có thể đi ra à. Vèo xuống, nàng xuất hiện ở trên đầu Tần Mệnh.

- Bú sữa mẹ.

Tần Mệnh bắt nàng trở lại:

- Đợi một lát đợi một lát, trong hoa viên có chỉ linh tước, thấy không?

Tần Lam vụt sáng đôi mắt to, vèo biến mất, lại xuất hiện tại trước mắt hắn, cắn huyết văn trên trán Tần Mệnh, cỗ lớn cỗ lớn hấp thu lấy năng lượng bên trong.

- Bắt nó đưa trở lại cho ta.

- Ừm? Ừm.

Tần Lam phối hợp mút vào lấy, không có nửa điểm ý tứ khởi hành.

Tần Mệnh im lặng, với cái tính cách này, có thể ngoan ngoãn nghe lời?

- Ngươi bình thường nên lấy chút thời gian ở cùng nàng, không thể một mặt... Tán dưỡng...

Bạch Tiểu Thuần cũng thấy đau đầu, xông địa lao không phải chuyện đùa giỡn, hơi chút vô ý thật sự sẽ náo nhiễu loạn lớn.

Tần Mệnh xụ mặt, giáo huấn:

- Tần Lam! Bắt trở lại!

Tần Lam căn bản không sợ hắn, thoải mái nhàn nhã mút vào lấy năng lượng, tóm lấy tóc Tần Mệnh trong tay thắt xong.

- Có nghe hay không, ta có thể đánh ngươi.

- Vì cái gì à?

Tần Lam cúi đầu, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú.

- Ngươi nghe lời liền không đánh ngươi nữa.

- Ngươi không nghe lời, phụ thân của ngài đánh ngài sao?

Tần Mệnh há hốc mồm, vừa ngoan tâm:

- Đánh.

Tần Lam giòn giòn giã giã mà nói:

- Phụ thân của ngươi thật là xấu, phụ thân con liền không đánh, đúng không, phụ thân.

Tần Mệnh dở khóc dở cười, chỉ có thể chờ nàng hấp không sai biệt lắm, mới nâng nàng chỉ chỉ bên ngoài:

- Xông về phía trước, có xa lắm không.

- Xông hướng nào?

- Liền đi phía trước.

Tần Lam thanh tú động lòng người đứng trong lòng bàn tay hắn, hiếu kỳ nghiêng đầu:

- Ngài không muốn ta?

- Muốn a. Ta sao có thể không muốn con.

- Vậy ngài vì cái gì bảo ta đi?

- Ta không có lại bảo con đi a.

Tần Lam mím môi:

- Ngài liền bảo ta đi.

Tần Mệnh đau đầu, trao đổi có khó khăn.

- Để cho nàng tiến địa lao, là làm khó nàng.

Bạch Tiểu Thuần cũng đành chịu, dù cho nàng lại đặc biệt, cũng là vừa sinh ra nửa năm.

Tần Mệnh bưng lấy Tần Lam, đi đi ra trong sân nhỏ bên ngoài.

- Tần Lam xinh đẹp không?

- Đương nhiên xinh đẹp.

Tần Lam hì hì cười cười, đi lòng vòng trong lòng bàn tay hắn, váy dài màu đỏ giương lên ánh sáng mê ly, như là vô số tiểu tinh linh đang vòng quanh nàng bay múa.

- Tần Lam đáng yêu không?

- Đáng yêu a.

Tần Lam bàn tay nhỏ bé chống cằm, đầu nghiêng nghiêng.

- Tần Lam nghe lời không?

- Nghe lời.

- Tần Lam dũng cảm không?

Tần Lam nghiêm túc nghĩ nghĩ:

- Dũng cảm.

- Tần Lam muốn giúp phụ thân không?

Tần Mệnh nhẫn nại tính tình cùng Tần Lam câu thông thật lâu, nói xong, bản thân cũng có chút áy náy, giống như chưa từng có quan tâm qua nàng, cũng không có giáo dục qua nàng. Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn xem nàng trở thành tuyệt thế cường giả vạn năm trước, cảm thấy không cần bản thân quá dụng tâm đi làm cái gì. Nhưng hôm nay trò chuyện như vậy, Tần Mệnh bỗng nhiên cảm thấy, nàng thật sự chỉ là tiểu hài nhi, một tiểu hài tử tinh khiết thật đáng yêu lại dí dỏm.

Sau nửa canh giờ, Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần mang theo Chung Ly Phi Tuyết đi đến gần địa lao, tiềm phục trong rừng cây ngoài trăm trượng, ngóng nhìn lấy núi đá đen nhánh. Tòa núi đá này là một tòa đại sát khí, trấn áp lấy địa lao phía dưới, xung quanh hắc sơn có trên trăm thị vệ qua lại dò xét, có thể là được bên trên ra lệnh, mỗi người đều tinh thần sáng láng, ánh mắt lăng lệ ác liệt.

Tần Mệnh bưng lấy Tần Lam:

- Nhìn thấy ngọn núi đen kia không? Ẩn vào đi, đừng cho người khác phát hiện ra con, phía dưới có tòa lao lung, bên trong có Hân mẫu thân của con.

Tần Lam vụt sáng lấy đôi mắt đen to lúng liếng, nhìn núi đá một cái, lại nhìn Tần Mệnh một cái, có chút mờ mịt.

- Chỗ nào không có nghe hiểu?

- Lao lung là cái gì?
Bình Luận (0)
Comment