Chương 1878: Cưỡng ép lẻn vào (2)
Chương 1878: Cưỡng ép lẻn vào (2)
Tự sát cũng không giống như là khó như vậy a.
Trong lòng Đồng Hân nghĩ như vậy, khí tức từ từ suôn sẻ, người dường như bỗng nhiên đã có tinh thần, không lại uể oải như vậy.
- Đồng Ngôn, chờ tỷ tỷ, chúng ta cùng đi. Tần Mệnh... Thực xin lỗi... Ta yêu chàng... Người thân, tha thứ tỷ đệ chúng ta nhu nhược, chúng ta... Đi...
Khóe mắt Đồng Hân thấm ra nước mắt, giờ khắc này, bỗng nhiên không đau nữa, cũng không lại tuyệt vọng, giờ khắc này, nàng khóc, nhưng lại cũng cười. Giờ khắc này, trong nội tâm nàng có lấy bận lòng nồng đậm, lại có loại nhẹ nhõm không hiểu.
- Hân mụ mụ?
Một tiếng kêu non nớt vang lên bên tai nàng, rất yếu ớt, rất cẩn thận.
Tần Lam đứng tại trước mặt Đồng Hân, vung lên tóc dài mất trật tự trước mặt nàng, đây là Hân mụ mụ sao?
- Tần Lam?
Đồng Hân thì thào, thanh âm trầm thấp khàn khàn, gần như ngay cả mình đều nghe không được, nàng nở nụ cười, tiểu nha đầu, ta cũng nhớ ngươi.
- Hân mụ mụ, là ngài sao?
Tần Lam ghé vào trên mặt nàng, lung lay bàn tay nhỏ bé.
- Phụ thân bảo con tới nhìn ngài.
Đồng tử tan rã của Đồng Hân, từ từ khôi phục lấy tiêu cự, nụ cười buồn bã cũng một chút một tản ra.
- Hân mụ mụ? Ta nhận sai sao?
Tần Lam méo mó đầu, giống như thật không phải người này, nhưng nơi này chỉ có một cái a.
- Ta giống như nghe được có ai đang nói chuyện?
Ba thị vệ cũng nghe được chút thanh âm, trao đổi ánh mắt, lại đều nhìn về Đồng Hân, là nàng nói một mình?
Đồng Hân bị máu loãng nhuộm đỏ hai mắt rốt cục thấy rõ trước mắt tiểu cô nương, đang muốn há mồm, nhưng Tần Lam lại biến mất.
- Ta là ảo giác sao?
Đáy mắt Đồng Hân vừa vặn sáng lên kia lại dập tắt.
- Không có?
Trong rừng cây, Tần Mệnh nhíu mày nhìn Tần Lam vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, bên trong vậy mà không có Đồng Hân.
- Không có.
Tần Lam mím môi, nói nghiêm túc.
Chung Ly Phi Tuyết nói:
- Chẳng lẽ là bị chuyển di? Đồng Ngôn tự sát, kích thích hắc thạch điện, bọn hắn có khả năng đem nàng chuyển dời đến càng nơi an toàn, nghiêm mật trông giữ.
- Cũng không đến mức nhanh như vậy, lúc này mới rời khỏi bao lâu.
Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ tới Tru Thiên điện ra tay nhanh như vậy. Nếu như chuyển dời đến nơi khác bị nghiêm mật trông giữ, chúng ta muốn cứu Đồng Hân liền khó khăn.
Tần Mệnh bưng lấy Tần Lam, nhìn đôi mắt to tinh khiết sáng ngời của nàng:
- Bên trong một người đều không có?
- Có a.
- Có mấy người?
- Thiệt nhiều người a.
Tần Lam giòn giòn giã giã nói.
- Có mấy người bị treo xiềng xích, đầy người dơ bẩn hay sao?
Tần Lam ngậm lấy ngón tay nghĩ nghĩ:
- Một người.
Bạch Tiểu Thuần hỏi đường:
- Nam, hay là nữ?
- Nữ a.
- Không phải Hân mụ mụ của con?
- Không phải.
Tần Lam rất nghiêm túc lắc đầu.
Ta làm sao có chút không tin đây này. Tần Mệnh nhìn qua hắc thach sơn phía trước, có phải Tần Lam cảm giác không giống liền cho rằng không phải hay không?
- Chung Ly Phi Tuyết, có biện pháp nào không dẫn dắt thủ vệ rời đi?
- Ngươi muốn xông vào đó ư, cái này là muốn chết.
- Làm sao cũng phải thử xem.
Tần Mệnh đã đợi không kịp, phải xác định Đồng Hân có phải ở bên trong hay không, nếu như Đồng Hân lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
- Ngươi tiến vào thì phải làm thế nào đây, bên trong cũng có thủ vệ.
Bạch Tiểu Thuần khuyên nhủ:
- Việc này không thể sốt ruột.
- Việc này, phải nôn nóng !
Tần Mệnh cắn răng, đem Tần Lam phóng tới trên vai hắn, như là báo săn ẩn núp, nhìn chằm chằm chặt chẽ núi đá.
Thời điểm này, có người cưỡi mãnh cầm vọt tới núi đá, một vị trưởng lão xoay người rơi xuống, phân phó Vương sư huynh nói:
- Hắc thạch điện có lệnh, mang Đồng Hân đi Thu Nguyên các.
Bọn thị bên này vệ đều đi tới, theo Vương sư huynh cùng một chỗ hành lễ.
- Mời trưởng lão đưa ra thủ dụ hắc thạch điện.
Thừa dịp thủ vệ đều tụ qua một bên, Tần Mệnh lúc này bạo lên, phóng tới cửa vào núi đá, linh lực hội tụ tại hai chân, bước xa như bay.
- Tần Mệnh !
Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, vô ý thức muốn chặn đường, nhưng Tần Mệnh đã xông ra hơn mười thước, mấy cái bay vút liền xuất hiện ở lối vào.
- Phụ thân, ngài muốn điều gì à?
Tần Lam ngồi ở trên vai hắn.
- Đi vào !
Tần Mệnh hít một hơi, ánh mắt hung ác, lách mình muốn phá mở cửa đá xông đi vào, nhưng mà... Trước mắt nhoáng một cái, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến hóa, hắn còn bảo trì muốn tư thế đột kích, lại đã xuất hiện ở trong địa lao.
- Đi vào.
Tần Lam hì hì cười cười, lung lay bàn chân nhỏ trơn bóng.
Tần Mệnh ngẩn người, quay đầu lại nhìn sang cửa nhà lao đóng chặt, nhìn lại thềm đá u ám dưới chân.
Vượt qua không gian?
Vân vân... ! Tần Lam vậy mà có thể mang theo người sống cùng một chỗ vượt qua không gian?
Tần Mệnh còn không có phục hồi lại tinh thần, cảnh tượng xung quanh liên tiếp biến đổi, Tần Lam mang theo hắn xuất hiện ở phía dưới trong tù sắt.
Ba thị vệ ngoài song sắt đang cười xấu xa thưởng thức dáng người uyển chuyển của Đồng Hân, trong lòng như là có ngọn lửa nhỏ bùng cháy. Đồng Ngôn đã xảy ra chuyện, các trưởng lão rất căng thẳng, cũng không biết Đồng Hân còn giam giữ ở chỗ này bao lâu, nói không chừng đợi tí nữa sẽ bị chuyển di, bây giờ nhìn trong chốc lát kiếm lời trong chốc lát.
- Ồ?
Ba người đồng thời sững sờ, làm sao lại xuất hiện một nam tử?