Chương 1879: Loạn (1)
Chương 1879: Loạn (1)
Bọn hắn vô ý thức nhắm lại hai mắt, lần nữa mở ra, trong lòng hung hăng run lên, mẫu thân nó, thực sự có người? Cái tên này từ đâu xuất hiện?
- Ngươi là...
Ba người kinh hô, nhanh chóng lùi hết về phía sau.
Nhưng mà, ba tia roi điện đã quét ngang đi, kéo song sắt, xét nát ba thị vệ, huyết nhục tung tóe, nhuộm đỏ cả lao tù.
Đồng Hân mở ra tầm mắt mỏi mệt, suy yếu quay đầu, còn tưởng rằng là bản thân nghe nhầm, nhưng vừa muốn động, một cánh tay có lực đã chặn ngang ôm lấy nàng. Hai mắt nàng mông lung mơ hồ, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tần Mệnh mắt ngậm dòng nước, dùng sức hôn lên trán Đồng Hân, thanh âm phát run:
- Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.
Đồng Hân cảm thụ lấy cánh tay có lực, hoài bão ấm áp, chân thật như vậy, chân thật đến nàng không thể tin được, chân thật đến nàng đã mất đi suy nghĩ, hai con ngươi nhuốm máu nhìn chằm chằm nam tử ở trước mắt.
- Chàng... Đến...
- Chúng ta, về nhà !
Tần Mệnh nhìn bộ dáng Đồng Hân suy yếu, tim như bị đao cắt. Hắn vung vẩy roi điện, chặt đứt xiềng xích, giật xuống Hắc Giao chiến thuyền, phóng đại trong lồng giam.
Đồng Hân hoảng hốt lấy, đây là... Thật chăng?
Tần Mệnh thả Đồng Hân đi vào, nhắc nhở Nguyệt Tình chiếu cố tốt nàng.
- Tần Lam, dẫn ta đi ra ngoài.
Tần Mệnh thu Hắc Giao chiến thuyền, xông ra ngục sắt, nhưng vừa muốn đạp vào bậc thang, cửa lớn địa lao bỗng nhiên bị mở ra, Vương sư huynh cùng vị trưởng lão kia, cùng với hơn hai mươi vị thị vệ lục tục ngo ngoe đi đến.
Tần Mệnh ôm lấy Tần Lam, trốn đến phía dưới bậc thềm.
- Ta nửa canh giờ trước đã kiểm tra, Đồng Hân vẫn còn hôn mê, không có việc gì...
Vương sư huynh đi xuống bậc thang, nhưng chưa có chạy đến một nửa, nhún nhún cái mũi, ở đâu ra mùi máu tươi?
Trưởng lão bên cạnh cùng bọn thị vệ đằng sau đều có chút biến sắc, một mùi máu tươi đậm đặc từ dưới lên trên đập vào mặt, cảm giác buồn nôn.
Đây cũng không phải là mùi mà trong địa lao cần phải có.
Trong lòng bọn người Vương sư huynh đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác không ổn, bước nhanh lao xuống thềm đá, xông về phía lao lung giam giữ Đồng Hân. Nhưng mà, song sắt lao lung bị năng lượng nào đó xé thành hai nửa, bên cạnh tất cả đều là máu tươi thịt nát.
- Đồng Hân đâu?
Vương sư huynh kinh hãi, xem xét trong lồng giam, xiềng xích cũng đứt, Đồng Hân sớm đã không còn bóng dáng.
- Người đâu!!
Trưởng lão thịnh nộ hét lớn, con tin vậy mà chạy?
- Không có khả năng! Ta vẫn luôn thủ tại bên ngoài, nàng không có khả năng đào tẩu.
Vương sư huynh bỗng nhiên quay người, ánh mắt như đao sắc đảo qua địa lao âm u. Hắn vẫn luôn thủ ở ngoài cửa, còn tiến tới kiểm tra qua thật nhiều lần, làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này.
Tại thời điểm bọn hắn lao xuống thềm đá, Tần Lam đã mang theo Tần Mệnh lặng yên xuất hiện ở bên ngoài cửa sắt, cùng lúc chạy ra khỏi địa lao, bên ngoài cửa sắt còn sáu thị vệ trông coi, nhưng Tần Mệnh hiện thân trong chốc lát, Đại Diễn Cổ Kiếm thương nhiên bắt tay, bóng kiếm như kinh hồng, thoáng qua chém giết toàn bộ, cúi người xẹt qua bụi cỏ, vọt vào rừng cây ngoài trăm trượng.
- Người đâu?
Chung Ly Phi Tuyết cực kỳ sợ hãi, hắn lại dám ở Tru Thiên điện công nhiên giết người? Cái này lá gan cũng quá lớn rồi.
- Cứu, rút lui rút lui rút lui.
Tần Mệnh cũng không quay đầu lại chui vào sâu trong rừng cây.
Cứu?
Bạch Tiểu Thuần thở ra hơi, theo sát rời khỏi.
Vương sư huynh điên cuồng dường như điều tra lấy mỗi cái xó xỉnh trong địa lao, người đâu, người đâu, người đâu? Điều đó không có khả năng a, Đồng Hân đã bị nguyền rủa dằn vặt không thành hình người, ngay cả không gian giới chỉ đều bị giữ lại, nàng không có khả năng có bí bảo gì, hay hoặc giả là có thủ đoạn đặc thù gì.
Trưởng lão giận dữ mắng mỏ:
- Vương Thần! Đồng Hân đâu? Đây là tù phạm hắc thạch điện thân lệnh tạm giam, tầm quan trọng ngươi nên biết, ngươi là làm ăn cái gì không biết!
- Trưởng lão, ta thật sự... Thật sự...
Vương Thần hết đường chối cãi, điều này sao có thể a, hắn vô cùng khẳng định, tuyệt đối không có người ra vào, nửa canh giờ trước, hắn tự thân tiến tới kiểm tra qua, cách mỗi vài phút, hắn còn có thể dùng thần thức tìm địa lao một chút, rõ ràng vẫn còn!
Bọn thị vệ đều mặt không còn chút máu, Đồng Hân không hiểu thấu mất tích, hắc thạch điện dưới cơn thịnh nộ, rất có thể ngay cả bọn hắn đều cùng xử lý.
- Tra! Lập tức điều tra ra cho ta! Nếu không, ngươi rửa sạch sẽ đầu chờ đi.
Trưởng lão giận dữ rời đi, muốn tiến đến hướng hắc thạch điện báo cáo.
Tần Mệnh vừa trở lại vườn ngự uyển của Chung Ly Phi Tuyết, Tru Thiên điện cũng đã hạ đạt mệnh lệnh phong cấm toàn diện, nghiêm cấm bất luận kẻ nào ra vào Tru Thiên điện. Rất nhiều thủ vệ phóng tới từng hòn đảo, nghiêm mật điều tra Đồng Hân.
Hắc thạch điện công bố ra phía ngoài, các đệ tử cùng trưởng lão cẩn thận điều tra phụ cận, một khi phát hiện kẻ khả nghi, chuyện khả nghi, lập tức báo cáo.
Tru Thiên điện trên dưới kinh động, lại là hắc thạch điện tự thân hạ lệnh? Trong Tru Thiên điện tại sao có thể có Đồng Hân của Tử Viêm Tộc? Nhưng không người nào dám hỏi linh tinh, đều tận có khả năng điều tra lùng bắt. Đây chính là mệnh lệnh của hắc thạch điện, nếu như ai phát hiện, nhất định sẽ có trọng thưởng.
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần trốn ở trong khuê phòng tư mật của Chung Ly Phi Tuyết, phóng xuất ra Hắc Giao chiến thuyền.
Chung Ly Phi Tuyết thủ ở ngoài cửa, hai người bọn họ trèo lên chiến thuyền.