Chương 1880: Loạn (2)
Chương 1880: Loạn (2)
Từ cứu ra Đồng Hân đến bây giờ mới ngắn ngủn một canh giờ, nhưng trên chiến thuyền đã hơn năm canh giờ, được Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi dốc lòng điều trị xuống, đã khôi phục rất nhiều. Nàng vẫn là không thể tin được Tần Mệnh vậy mà mang theo mọi người một đường vọt vào Tru Thiên điện, Nguyệt Tình bọn hắn cũng theo vào đến mạo hiểm.
- Thế nào?
Tần Mệnh bước nhanh đi tới, cẩn thận ôm lấy Đồng Hân.
Khóe mắt Đồng Hân ngậm lấy nước mắt, nhè nhẹ bưng lấy gò má của Tần Mệnh.
- Các ngươi không nên tới nơi này.
Tần Mệnh nắm chặt tay ngọc hơi lạnh của nàng:
- Nàng là lí do mà ta tới đây, núi đao biển lửa cũng ngăn không được.
- Nhưng nơi này là Tru Thiên điện.
Đồng Hân trong lòng cảm động, cũng lo lắng hơn.
- Không nên suy nghĩ nhiều quá, trước điều trị tốt thương thế, hết thảy đều có chúng ta.
Nhìn Đồng Hân, trong lòng Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi cũng không chịu nổi.
- Đồng Ngôn... Đồng Ngôn hắn...
- Nàng yên tâm, ta đã đến, một người cũng sẽ không bỏ lại.
- Ta kiểm tra linh hồn cho nàng.
Bạch Tiểu Thuần từ trán của mình dẫn ra vài hồn tơ, điểm vào mi tâm Đồng Hân, hồn tơ như là từng sợi sương trắng, thấm vào thân thể của nàng.
Tần Mệnh nắm chặt tay Đồng Hân, nhẹ giọng an ủi.
Bọn người Trầm Hương nhân lúc qua đến, cùng đợi tin tức, cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bất luận là hồn đạo, hay là số lượng nguyền rủa, đều quỷ dị đến đáng sợ, giết người ở vô hình, khống người tại vô ý, tính nguy hiểm của một võ giả linh hồn không thể đơn giản dùng cảnh giới đến cân nhắc.
Nhưng, từ xưa đến nay, kết cục mỗi Hồn Sư cùng Chú sư đều sẽ không quá tốt, có chút là gặp bất trắc, có chút tức thì trốn đến chỗ tối tăm yên tĩnh thê thảm chờ chết.
Hồn Sư, tại thời điểm tu hồn luyện hồn, kỳ thật cũng là tại hướng Thiên Đạo tế hiến linh hồn của mình.
Chú sư, tại thời điểm nguyền rủa người khác, kỳ thật cũng đã bị Thiên Đạo in dấu lên nguyền rủa.
Chẳng khác gì là đang dùng tính mạng cùng tương lai của mình hướng Thiên Đạo đổi lấy năng lực.
Nhưng trên trình độ nào đó, cũng có thể nói rõ những người này đáng sợ cùng cường đại.
Bạch Tiểu Thuần không có ý nghĩ phức tạp như bọn người Trầm Hương, ngưng thần dò xét lấy linh hồn Đồng Hân, tìm kiếm lấy dấu vết chú ấn.
Một lần một lần, một lần lại một lần, tỉ mỉ tra.
- Thế nào?
Yêu Nhi nhịn không được hỏi, làm sao lại tra lâu như vậy?
- Nguyền rủa thật quỷ dị.
Bạch Tiểu Thuần nói nhẹ.
- Tổn thương lớn không?
- Nguyền rủa đã làm giảm bớt rất nhiều, còn trong cơ thể nàng. Cái nguyền rủa này... Giống như đã bị thân thể của nàng tiếp nạp.
- Có ý gì?
- Nói như thế nào đây... Đồng hóa? Thay thế? Phục chế? Cái nguyền rủa này hình như là đã thay thế linh hồn của nàng.
Bạch Tiểu Thuần cũng nói không rõ lắm, lực lượng nguyền rủa cùng linh hồn cùng tồn tại tại một thân thể, cả hai đang tranh đoạt quyền khống chế.
- Ngươi liền trực tiếp nói cho ta biết, có thể cứu hay không, có lưu lại tai hoạ ngầm cho Đồng Hân hay không?
Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một lát:
- Ta không thể làm bảo đảm, nhưng có thể thử xem.
- Có nắm chắc?
- Ít nhất có thể giảm bớt thống khổ cho Đồng Hân, bảo đảm nguyền rủa sẽ không lại tổn thương nàng. Đợi trở lại Xích Phượng Luyện vực, giao cho U Minh Vương tự thân xử lý, nên có thể bảo vệ được Đồng Hân.
Bạch Tiểu Thuần trước kia chuyên tu ‘Âm Dương Tú’, nhưng U Minh Vương cũng đã truyền thụ cho hắn mấy hồn thuật rất cường đại, có lẽ có thể dùng tại trên người Đồng Hân, chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc qua chú thuật này, mà chú thuật thường xảo trá quỷ dị, hắn không có nắm chắc quá lớn.
Liên quan đến tính mạng Đồng Hân, hắn không dám làm bảo đảm quá lớn.
- Khổ cực.
Tần Mệnh thở ra hơi, chỉ cần không phải quá hỏng bét là tốt.
Bạch Tiểu Thuần hỏi Đồng Hân:
- Ngươi trước nói cho ta nghe một chút đi Đồng Ngôn là như thế nào.
- Hắn thiêu đốt linh hồn của mình, đốt lên Thanh Đồng Cổ Đăng, hắn là muốn hi sinh bản thân đến bảo toàn ta.
Đồng Hân trong lòng bi thống, nếu như Đồng Ngôn lại chờ thêm nửa ngày, có lẽ có thể chờ đến Tần Mệnh, nhưng ý trời trêu người, cho bọn hắn cho thiên đại vui đùa. Mà lần vui đùa cái giá quá lớn, lại là sinh mệnh.
- Bùng cháy linh hồn?
Trên chiến thuyền, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, tiểu tử này ra tay đủ ngoan độc a.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, trách không được cảm thụ không đến âm văn.
- Thời điểm Đồng Ngôn bị mang đi còn có hơi thở không?
Đồng Hân đau khổ lắc đầu, nàng thật không biết tình huống cụ thể của Đồng Ngôn như thế nào, có lẽ còn có giữ lại một hơi, nhưng Tru Thiên điện sẽ cứu hắn sao?
Tần Mệnh nói:
- Chúng ta phải nhanh một chút tìm đến Đồng Ngôn, Tru Thiên điện không cứu, chúng ta cứu!!
Yêu Nhi nói:
- Đồng Hân mất đi, bên ngoài khẳng định đang điều tra khắp nơi, chàng không thể ra đi. Trước nhịn một chút, để cho Chung Ly Phi Tuyết đi nghe ngóng Đồng Ngôn bị đưa đến nơi nào.
Trầm Hương đồng ý với ý kiến của Yêu Nhi:
- Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng nơi này dù sao cũng là Tru Thiên điện, càng sốt ruột càng dễ dàng rối loạn. Đồng Hân bị người khác cướp đi, hắc thạch điện nhất định sẽ nghĩ đến có người đi vào, cũng sẽ đoán được đi cứu Đồng Ngôn, vạn nhất tại chỗ đó bố trí tốt bẫy rập chờ chui đầu vào lưới thì sao?
Nguyệt Tình nắm chặt tay của Tần Mệnh:
- Ai cũng không hy vọng Đồng Ngôn có việc, nhưng hiện tại phải tỉnh táo xử lý.