Chương 1896: Truy nã Nghiêm Hâm
Chương 1896: Truy nã Nghiêm Hâm
Tần Mệnh lần lượt nếm thử, lần lượt biến hóa, vài chục lần, hơn trăm dặm, hơn hai trăm lần, như là có một bàn tay vô hình đang xoa nắn lấy xương cốt cùng thịt của hắn, càng không ngừng cải biến, thế cho nên Tần Mệnh đều đã quên bộ dáng ‘Nghiêm Hâm’ là gì, cũng đã quên bộ dáng chân chính của bản thân là gì.
Hơn nữa lúc này đây nhiều lần chuyển xương co thịt cũng làm cho toàn bộ bộ mặt Tần Mệnh đều thừa nhận lấy thống khổ cực lớn, nếu như không phải có Hoàng Kim Huyết không ngừng tẩm bổ, cái khuôn mặt này khả năng đã muốn co quắp.
Rốt cục, đi qua cả ngày cố gắng, ba trăm lần điều chỉnh, tốt xấu gì Tần Mệnh cũng đã biến thành bộ dạng Mộc Vũ.
Giữa trưa ngày thứ năm, Chung Ly Phi Tuyết thừa dịp người khác không chú ý, mạo hiểm đi lên Dược Sơn, tìm đến Mộc Vũ, trọng quyền đánh ngất xỉu, lại dùng bí thuật vây khốn lấy, giấu vào một nơi cống ngầm lại sâu lại hoang vu, cẩn thận vùi lấp.
Tần Mệnh thay đổi y phục Mộc Vũ, trên lưng mang giỏ trúc của Mộc Vũ, nhìn qua Dược Sơn mây mù bao phủ, âm thầm hít một hơi:
- Thu Nguyên các, ta đến đây. Đồng Ngôn... Chờ ta...
- Chú ý nắm bắt tốt thời cơ, có thể đi vào tức thì vào, có thể tra tức thì tra, nghìn vạn lần không được để bại lộ bản thân.
Bạch Tiểu Thuần nhiều lần nhắc nhở Tần Mệnh, kế hoạch này là hắn mang ra, nghìn lạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Tần Lam, cùng phụ thân đi làm đại sự.
Tần Mệnh nhô ra đầu ngón tay, cùng bàn tay nhỏ bé của Tần Lam ‘Vỗ tay’.
- Thú vị không?
Tần Lam ghé vào hắn cổ áo.
- Có thể thú vị.
- Có ban thưởng không?
- Đương nhiên là có. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, muốn cái gì, cho con cái đó.
- Con muốn Hồ Điệp.
- Cho.
- Con muốn cưỡi Đại Hổ.
- Được.
- Con muốn rất nhiều rất nhiều y phục xinh đẹp.
- Mua!
- Con muốn ăn rồng.
Tần Mệnh chơi võ miệng suýt chút nữa cắn được đầu lưỡi, chơi cái gì đây?
Bạch Tiểu Thuần cùng Chung Ly Phi Tuyết đều ngẩn người, ta vừa nghe lầm?
- Phụ thân, con muốn ăn rồng.
Tần Lam rất kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hai con mắt lóe sáng.
- Làm sao con biết... Có rồng?
- Chính là biết rõ a.
Tần Lam giòn giòn giã giã nghiêng đầu.
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần trao đổi kéo dài xuống, cắn răng một cái:
- Ăn!
- Phụ thân tốt nhất.
- Đó là đương nhiên.
- Phụ thân khỏe nhất.
- Phải.
- Phụ thân, người thay đổi bộ dáng a.
- Đúng vậy a, phụ thân lợi hại không.
- Lợi hại!
Tần Lam nghiêm túc gật đầu.
- Con muốn đi bắt bướm, con muốn cưỡi Đại Hổ, con muốn váy đẹp, con muốn ăn rồng, phụ thân đều ghi nhớ ha ha, trở lại chúng ta liền đi.
- Được.
Tần Mệnh cho Bạch Tiểu Thuần một cái nụ cười đắng chát, ta đi đâu bắt rồng cho nàng ăn. Ai dạy cho nàng một từ như vậy?
Bạch Tiểu Thuần cho hắn một nụ cười sáng lạn, duỗi cái ngón tay, ngươi rất là lợi hại! Đều muốn bắt rồng cho nha đầu nhà ngươi ăn hết. Ta sống hơn hai mươi năm này, còn chưa thấy qua vật kia đây này.
- Đợi tin tức tốt của ta.
Tần Mệnh giấu kỹ Tần Lam, học bộ dạng Mộc Vũ, cúi đầu đi lên Dược Sơn.
Bởi vì tính cách Mộc Vũ quái gở, ở chỗ này không làm người khác ưa thích, cũng không có ai thân cận cùng hắn, Tần Mệnh vừa vặn giảm đi chút ít phiền toái. Trên đường đi đi ngừng ngừng, chân thành thu thập thuốc, lại không có vội vã đi lên đỉnh núi. Nghìn trượng trở lên không chỉ có mãnh thú chiếm giữ, còn có trưởng lão trấn thủ, hắn mặc dù đã thay đổi bộ dáng, nhưng lại ép không được cảnh giới của mình, vạn nhất bị phát hiện thì phiền toái.
Dù sao khí tức Thánh Võ tứ trọng thiên quá đậm đặc, nếu có người tận lực dò xét, tra một cái liền có thể điều tra ra.
Bạch Tiểu Thuần cùng Chung Ly Phi Tuyết giả vờ như cái gì cũng đều không phát sinh, ngồi ở dưới gốc cây già minh tưởng điều tức, cùng đợi đại loạn bắt đầu. Nhưng đợi trọn vẹn hai canh giờ, không đợi đến đợi chờ hỗn loạn, lại trước chờ đến khách nhân không muốn nhìn thấy nhất —— Cổ Nguyệt.
- Nghiêm Hâm đâu?
Cổ Nguyệt cưỡi hoàng kim chiến mã, đi theo phía sau hắn là chiến đội thủ hộ nhanh nhẹn dũng mãnh.
- Cổ Nguyệt sư huynh tìm hắn có việc?
- Đạt được mệnh lệnh hắc thạch điện, mang Nghiêm Hâm, Bạch Tú, Hàn Uy, Tất Khiếu, Thẩm Tinh, đến hắc thạch điện chấp nhận điều tra.
Cổ Nguyệt cao cứ đầu ngựa, đáy mắt hiện lên tơ quang mang không dễ dàng phát giác.
Chung Ly Phi Tuyết đứng dậy, kỳ quái:
- Điều tra? Điều tra cái gì?
- Trước hết để cho thị vệ của ngươi tập hợp.
Ba người Thạch Nhã Vi, Hàn Uy, Thẩm Tinh từ đằng xa đã chạy tới, nhìn Chung Ly Phi Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng có chút kỳ quái.
Cổ Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, Tất Khiếu kia là lưu ở bên ngoài, đã bắt giữ.
- Còn thiếu một tên. Nghiêm Hâm đâu?
Thạch Nhã Vi quan sát xung quanh:
- Không phải vẫn luôn tại đây sao? Đi đâu.
Chung Ly Phi Tuyết nói:
- Ta để cho hắn đi thay ta làm ít chuyện, đợi tí nữa trở về.
- Phi Tuyết sư muội, nơi này là Tứ Quý đảo, tốt nhất đừng làm cho hắn chạy loạn, xảy ra chuyện ngươi đến chịu trách nhiệm.
- Không khiến sư huynh hao tâm tổn trí, người của ta, ta sẽ quản giáo thật tốt.
Cổ Nguyệt nắm cương ngựa, ngạo nghễ tuyên bố:
- Đồng Hân mất tích đến bây giờ đã nhanh mười ngày, vẫn luôn không có tìm được Đồng Hân, cũng không có tra được kẻ cứu nàng, cho nên hắc thạch điện hạ lệnh điều tra tất cả mọi người đi vào Tru Thiên điện gần nhất. Nghiêm Hâm bọn hắn thuộc về cận vệ thiên tử, do đội thủ vệ hắc thạch điện phụ trách. Xin đi theo chúng ta.
- Điều tra?