Chương 1897: Nhìn thấy tai nạn (1)
Chương 1897: Nhìn thấy tai nạn (1)
Hàn Uy cùng Thẩm Tinh căng thẳng trong lòng, mặc dù bọn hắn đi đến trực tiếp, nhưng vừa mới tiến đến đã bị hắc thạch điện là nghi phạm điều tra, cũng không phải là chuyện tốt gì. Hắc thạch điện đại biểu cho quyền lực cao nhất trong Tru Thiên điện điện, nội điện cân nhắc quyết định các đệ tử cùng trưởng lão tương ứng, quyền lực to lớn, gần thứ Phó điện chủ. Mà nơi đó, ngẫm lại liền cảm thấy áp lực.
- Ta đã bẩm báo qua với trưởng lão chủ sự.
Đôi mắt Chung Ly Phi Tuyết sắc bén sáng ngời, nghênh tiếp ánh mắt Cổ Nguyệt. Là để tránh cho trêu chọc phiền toái, nàng đã đặc biệt đi tìm trưởng lão chủ sự, làm sao bây giờ lại đến tra, còn là giao cho đội thủ hộ hắc thạch điện.
Rốt cuộc là thật sự muốn điều tra tất cả mọi người, hay là có chuyện gì ẩn ở bên trong?
- Bẩm báo qua cái gì?
- Thân phận của bọn hắn. Ta đã báo cáo vô cùng kỹ càng với Lâm trưởng lão, Cổ Nguyệt sư huynh có thể đi hỏi Lâm trưởng lão một chút.
- Vẫn là Phi Tuyết sư muội đến hỏi đi, ta chỉ là phụng mệnh thẩm tra, hiện tại liền mời đi cùng ta.
Cổ Nguyệt ngũ quan rất thể, kiên nghị như đao gọt búa bổ, lại tăng thêm khí vũ hiên ngang, một khi nghiêm túc lên, cái cỗ khí thế bức người kia vô cùng đè người. Đến chức vị Phó thống lĩnh thủ vệ hắc thạch điện, càng làm cho hắn trong lúc vô hình kèm theo uy thế.
Hàn Uy cùng Thẩm Tinh lập tức cúi đầu, không dám ngỗ nghịch.
Đi thì đi thôi, không có gì đáng lo, dù sao chuyện Đồng Hân bị cướp cũng không quan hệ gì tới bọn họ.
Thạch Nhã Vi trong lòng rùng mình, Cổ Nguyệt đột nhiên tới bắt bọn người Nghiêm Hâm, có phải là muốn làm việc thiên tư hay không? Khi trước liền rất kỳ quái, Hàn Uy nên đem quan hệ thân mật của Nghiêm Hâm cùng thiên tử nói cho Cổ Nguyệt, làm sao Cổ Nguyệt liên tiếp năm ngày đều không có chút phản ứng, nàng cũng tò mò Cổ Nguyệt sẽ dùng biện pháp gì dạy dỗ Nghiêm Hâm. Lúc này đây là thật sự phụng mệnh điều tra, hay là muốn giả vờ điều tra, cho Nghiêm Hâm nhìn một cái?
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, để cho Nghiêm Hâm ăn chút đau khổ, chịu chút giáo huấn, cũng có thể thoáng thu liễm xuống cái cỗ ngạo khí kia. Sau này thấy người, cần cúi đầu phải cúi đầu, cần cung kính phải cung kính.
Chung Ly Phi Tuyết mặc kệ Cổ Nguyệt là theo lẽ công bằng hay là suy nghĩ gì, hiện tại cũng không thể đem Nghiêm Hâm giao cho hắn, cũng không cách nào giao người.
- Phi Tuyết sư muội, nghĩ cái gì đây? Gọi Nghiêm Hâm tới, theo chúng ta đi một chuyến. Ngươi yên tâm, chỉ là làm theo phép mà thôi, sẽ không trì hoãn quá lâu. Chỉ cần bọn họ là trong sạch, có thể thả người trước. Ta sẽ đích thân đốc thúc, ngươi cứ việc yên tâm. Cổ Nguyệt lộ ra nhạt nụ cười tươi quái dị.
- Nghiêm Hâm đang giúp ta làm việc, đợi tí nữa trở về, ta sẽ để cho hắn đi tìm ngươi.
- Hắn tại Tứ Quý đảo đây?
- Ở đây.
- Tứ Quý đảo có thể có chuyện gì cần xử lý?
- Cổ Nguyệt sư huynh, chuyện của ta cũng thuộc về ngươi quản?
- Phi Tuyết sư muội, ta chỉ là theo làm việc như quy củ, không nên để cho ta gặp khó.
- Bây giờ là Cổ Nguyệt sư huynh đang để cho ta gặp khó! Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo.
- Cứ nói đừng ngại.
- Cổ Nguyệt sư huynh chỉ tra người của ta?
- Chúng ta chỉ tra thiên tử, trong vòng mười ngày này, chỉ có Phi Tuyết sư muội dẫn người đi vào.
- Cái này chỉ sợ không ổn đâu, kẻ địch có khả năng ẩn vào đến một đoạn thời gian rất dài, chỉ kém trong vòng mười ngày hay sao? Ta nghĩ hắc thạch điện không có khả năng xuống quyết định ngu xuẩn như vậy. Nếu đã muốn tra, liền tra cái triệt để, không ngại đi đến trước đẩy ba tháng. Trong ba tháng này các thiên tử khác liền không có dẫn người ra vào qua?
Con mắt Cổ Nguyệt lóe lên ánh sáng:
- Các thiên tử khác tất có hai vị Phó thống lĩnh khác phụ trách, ta chỉ phụ trách Phi Tuyết sư muội.
Chung Ly Phi Tuyết nhìn mắt Cổ Nguyệt thật sâu:
- Thật vậy chăng?
- Ta có cần thiết lừa gạt Phi Tuyết sư muội?
- Buổi sáng ngày mai, ta sẽ đưa người qua.
- Phi Tuyết sư muội, ta chỉ sợ không thể làm chủ cái này.
Chung Ly Phi Tuyết lãnh diễm cường thế, nghiêm nghị giằng co.
- Ngươi chính xác không thể làm chủ, ngươi chỉ là phụng mệnh điều tra, nhưng hắc thạch điện cũng không có quy định hôm nay ngươi phải điều tra rõ. Người của ta, ta thì sẽ xử lý, ta sẽ đi giải thích cùng hắc thạch điện trước, nếu quả thật có cần thiết, ta đưa người qua cũng không muộn.
Cổ Nguyệt cưỡi hoàng kim chiến mã lên, nhìn nàng trong chốc lát, mới thản nhiên nói:
- Cũng tốt, ta sẽ ở hắc thạch điện chờ các ngươi. Chúng ta đi!
Chung Ly Phi Tuyết đưa mắt nhìn Cổ Nguyệt dẫn người rời khỏi, sau đó sắc mặt khẽ biến, hơi trầm xuống:
- Là ai đã nói qua cái gì?
Ba người Thạch Nhã Vi lập tức cúi đầu, mồ hôi lạnh treo đầy đôi má.
…
Minh Linh đảo!
‘Bảo đảo’ ở bên trong mười bảy hòn đảo lớn Tru Thiên điện gần với Tứ Quý đảo, nơi này không có sinh cơ bừng bừng như những hòn đảo khác, cũng không có náo nhiệt như những hòn đảo khác, càng không có đệ tử tu luyện luận bàn, nơi này có chỉ là núi cao nhấp nhô, vô số vách núi vách đá, phóng mắt toàn bộ đảo cũng chỉ có một phần năm nơi mới có rừng cây xanh lá.
Minh Linh đảo chung tọa lạc sáu tòa bảo điện, có cao vút tại đỉnh núi lớn, có dựa vào núi mà xây, có đã hóa thân núi cao, còn có lặng ngắt như tờ tại sâu trong hồ lớn. Cả hòn đảo dài đến mấy ngàn năm cải tạo, đã biến thành một chỗ cấm địa, dù là một dòng suối, một ngọn núi thấp, đều là dựa theo bố trí đặc biệt mà tồn tại.