Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1902 - Chương 1902: Điên Cuồng (1)

Chương 1902: Điên cuồng (1) Chương 1902: Điên cuồng (1)

Chiến tướng cụt một tay trước khi đi liếc mắt đến chỗ Tinh Tượng các ở, không để lại dấu vết nhắc nhở Hùng Vương bên người:

- Chú ý bên kia.

Tiểu Xuyên đang muốn tới gần Linh Lung điện liền gặp tình huống dị thường như vậy, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức trầm xuống hơn trăm thước, tránh đi tầng tầng gợn sóng khuếch tán dò xét.

Dưới mặt đất tối tăm, yên tĩnh giống như chết, thạch đầu cùng mặt đất dung hợp, cách hơn trăm thước tầng đất, cảm thụ lấy tám đầu Hùng Vương phía trên, cũng dò xét lấy hai đại chiến tướng rời khỏi.

Tiểu Xuyên bị tầng tầng đá vụn bao vây lấy, nhắm mắt lại lẳng lặng cùng đợi, không nóng không vội vã.

- Trong Linh Lung điện không có người, cơ hội tốt, ra tay sao ?

Thạch đầu vậy mà phát ra thanh âm, rất nhỏ lại quái dị, như là hai tảng đá đang xung đột, nghe rất chói tai.

- Chờ bọn hắn đi xa.

- Nếu như Khí Linh không ở chỗ này, làm sao bây giờ ?

- Khí Linh tại đây là tốt nhất, không còn cũng không ảnh hưởng hành động. Nhiệm vụ của chúng ta, chỉ có quấy rối, hấp dẫn thủ vệ Tứ Quý đảo tụ tập đến nơi này.

- Trời sắp tối, Tần Mệnh nên sốt ruột chờ.

- Còn không có tối đây này, chờ một chút.

Tiểu Xuyên co rúc ở trong nham thạch, như là hài tử ngủ say, thanh âm non nớt rất nhỏ.

Hùng Vương tuần tra tại mặt đất, chúng ẩn núp trong lòng đất, bình an vô sự.

Thạch đầu mấy lần thử nổi lên năm mươi thước, tiến vào phạm vi dò xét của đám Hùng Vương bọn chúng, cũng không có gây ra cảnh giác.

Cho đến nửa canh giờ sau, Tiểu Xuyên mở mắt ra, nhếch môi cười cười, miệng đầy răng nanh:

- Không sai biệt lắm.

- Đợi một chút!

- Như thế nào ?

- Một chiến tướng trở về.

Chiến tướng cường tráng trở về trước, bước chân gấp rút, đều không có để ý tới đám Hùng Vương mà trực tiếp tự đi vào Linh Lung điện.

Tám đầu Hùng Vương có chút kỳ quái, không phải hai canh giờ sao ? Làm sao nhanh như vậy đã trở lại. Tuy nhiên chúng cũng không để ý, đã chiến tướng trở về, chúng cũng không cần phải ra sức dò xét như vậy, có một đầu Hùng Vương liền trực tiếp đi ra, chìm vào lòng đất, tiếp tục ngủ say.

Lực độ dò xét của bảy đầu Hùng Vương khác hơi chút yếu bớt, không lại nghiêm túc như vậy.

Tiểu Xuyên nói:

- Ngươi đi, ta ở lại.

Thạch đầu thu nhỏ lại đến như ngón cái, đây là cực hạn của nó, lặng yên không một tiếng động mà ‘Bơi qua’ lòng đất, xuất hiện ở bên cạnh Linh Lung điện, thừa dịp tất cả Đại Hùng Vương thư giãn ý thức, nó như là đạo như lưu quang xông đi vào. Không có rơi xuống đất, không có xông loạn, đuổi theo tiếng bước chân vị chiến tướng kia, đi theo, từng tầng từng tầng lẻn vào lầu tám.

Một đầu Hùng Vương dán mắt vào cửa điện, ừm ? ? Vừa rồi giống như có thứ gì đó tiến vào ? Ảo giác sao ? Nó cẩn thận hồi tưởng một lát, không có! Không có khả năng có cái gì!

Chiến tướng cường tráng đuổi tới lầu tám, đi tới bên ngoài gian phòng đặt Khí Linh, lộ ra nụ cười tươi, dùng sức đẩy ra, bước lớn đi vào.

Thạch đầu chần chờ, đi theo chuồn vào, tránh sang góc tường, mở ra hai khe hở rất nhỏ, quan sát đến gian phòng to lớn khí phái, sau khi nhìn rõ ràng tinh cầu cỡ lớn bên trên, trong khe hở có ánh sáng màu đỏ chớp lên, đó là Khí Linh ? Dễ dàng như vậy đã tìm được ?

Chiến tướng cường tráng không có chú ý tới có cái gì đi theo, sau khi thậm chí thật sâu ngóng nhìn Khí Linh một lát, mới nhớ tới đi đóng cửa phòng.

Tinh cầu cỡ lớn trôi nổi ở giữa không trung, sáu tầng phong ấn, sáu tầng vầng sáng, rạng rỡ tách ra, đem cung điện to lớn chiếu sáng rực rỡ tươi đẹp nhiều màu, quang ảnh lắc lư. Tại tận cùng bên trong nhất của tinh cầu, sóng khí tử kim đậm đặc như thủy triều, quay cuồng cuộn trào mãnh liệt, không ngừng có thanh âm ầm ầm lay động vang vọng ra trong điện đường, liên miên không dứt. Khô lâu Khí Linh lên lên xuống xuống trong thủy triều, như ẩn như hiện, thoạt nhìn không có uy hiếp gì. Nhưng sau khi thủ vệ xuất hiện, trong hốc mắt trống rỗng kia của khô lâu vậy mà hiện lên tí ti vầng sáng, dường như đang nhìn chiến tướng bên ngoài.

Chiến tướng cường tráng ngửa đầu, tham lam ngưng mắt nhìn lấy tinh cầu, như là thưởng thức tuyệt thế trân bảo, hoặc như là đang mê say lấy một vị nữ tử khuynh quốc khuynh thành.

Một người sống, một khô lâu, cứ như vậy cách tầng tầng phong ấn, vô thanh nhìn nhau.

Bên trong ba khỏa Khí Linh đều có linh thể đáng sợ, nhất là dùng linh thể kỳ lạ nhất ở bên trong tử kim khô lâu, cũng chính là chiến tướng cụt một tay nói có thể ảnh hưởng linh hồn người khác. Mặc dù cách lục trọng phong ấn, lực ảnh hưởng đã cực kỳ bé nhỏ, nhưng chiến tướng này đối với Khí Linh quá mê luyến, trong lòng thậm chí sinh ra tham niệm, cho nên trong một năm này lần lượt thưởng thức, hắn đúng là vẫn còn bị Khí Linh ảnh hưởng tới, từ lúc vừa bắt đầu một ngày nhìn một lần, đến bây giờ mỗi ngày thủ tại chỗ này.

Thủ đến nhiều, ngưng mắt nhìn hồi lâu, bị ảnh hưởng đến cũng lại càng nghiêm trọng. Vốn chính hắn không có cảm thấy có cái gì, nhưng cho đến khi lúc này đây, hắn liên tiếp ngóng nhìn tám ngày tám đêm, thật sâu hãm đi vào, lại bị đột nhiên gọi đi, tựa như đột nhiên đứt miệng lương thực của hắn, khát vọng mãnh liệt sau nửa canh giờ ngắn ngủi dữ dội bộc phát, hắn cũng không khống chế mình được nữa, liền tuần tra một phần nhỏ trận pháp liền sốt ruột chạy về đến.
Bình Luận (0)
Comment