Chương 1903: Điên cuồng (2)
Chương 1903: Điên cuồng (2)
Chiến tướng lại thấy được Khí Linh hắn si mê, mới đè xuống cái khát vọng mãnh liệt kia, như là kẻ khát khô đột nhiên nuốt một miệng lớn giữa trời hạn gặp mưa rào, lỗ chân lông toàn thân đều lộ ra khoan khoái dễ chịu. Hắn liền như vậy bình tĩnh đứng đấy, ngẩn đầu nhìn Khí Linh, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, chỉ là chính hắn cũng không biết, nụ cười của mình có bao nhiêu quỷ dị, càng sẽ không biết trong ánh mắt của mình chính hiện ra tà quang yêu dị.
Thạch đầu có chút lệch ra lệch ra, kỳ quái nhìn chiến tướng, lại nhìn tinh thể bên trên.
Người này đang nhìn cái gì? Có bệnh sao?
Chiến tướng tham lam nhìn Khí Linh, một loại khát vọng mãnh liệt sinh sôi trong lòng, trước kia chỉ là ngẫu nhiên sẽ hiện lên ý nghĩ thế này, nhưng giờ khắc này lại không biết như thế nào, đặc biệt mãnh liệt, hắn thậm chí trong lúc vô tình còn giơ lên hai tay, muốn ôm Khí Linh.
Ở bên trong tầng tầng phong ấn, Khí Linh chìm nổi trong sương mù tử kim dày đặc, như ẩn như hiện, vẫn luôn là như vậy, lại giống như chỗ nào không giống với lúc trước. Sâu trong Khí Linh, vài đạo linh thể đã thức tỉnh, cách phong ấn, ngưng mắt nhìn lấy chiến tướng.
Từng tiếng nỉ non như lời nói nhỏ nhẹ truyền ra linh thể, xuyên qua tầng tầng phong ấn, thấm vào linh hồn chiến tướng.
Chiến tướng hô hấp trở nên gấp rút, nụ cười trên mặt trở nên quỷ dị hơn, hắn nuốt nước bọt, liếm liếm đôi môi khô khốc, lần nữa mở ra hai tay. Thời gian một phần một giây đi qua, hình như là qua thêm vài phút đồng hồ mà thôi, lại giống như qua thật lâu thật lâu, đáy mắt chiến tướng bùng lên tà quang, đột nhiên chém ra mảng lớn cường quang, khống chế được Khí Linh.
Chiến tướng quái dị cười to, giống như điên cuồng, khóe miệng chảy nước bọt, đáy mắt bắn tung tóe tà quang.
- A ha ha... Ha ha... Ta... Ta... Ta mang ngươi đi. Chúng ta rời khỏi nơi này. Ha ha... A a...
Chiến tướng cường tráng kéo lấy tinh cầu cực lớn phá mở cửa lớn, cười to kêu lớn phóng đi đến tầng một.
Thạch đầu có chút mơ màng, xảy ra chuyện gì? Đó là cái bẫy sao?
Nhưng mà nó trong nháy mắt bừng tỉnh, Khí Linh bị trộm, nhất định sẽ cưỡng ép gây ra cấm chế Linh Lung điện.
Chết tiệt, hôm nay ngược lại đen đủi cái gì?
Viên đá lao ra như chớp, nôn nóng đuổi theo chiến tướng.
- Ầm ầm!
Linh Lung điện tầng thứ tám bởi vì Khí Linh trấn thủ biến mất, như phát nổ kích thích cường quang dày đặc, trong nháy mắt liền ảnh hưởng tới những tầng lầu khác. Chín tầng đại điện Linh lung, toàn bộ thức tỉnh, cường quang bắn tung tóe, như loạn sét ầm ầm, từ trong tới ngoài dâng lên đến.
Bảo điện lặng ngắt như tờ tại thời khắc này bộc phát ra cường quang ngút trời, đột ngột đến mãnh liệt, ầm ầm bạo hưởng, phá vỡ Minh Linh đảo bình tĩnh hồi lâu đến nay, tất cả mãnh thú khắp nơi trên dãy núi đều kinh hồn nhìn ra xa. Chúng mặc dù thủ hộ nơi này đã lâu, mỗi ngày đều đang cảnh giác lấy, nhưng từ lúc Minh Linh đảo sáng tạo đến nay, liền căn bản không có xuất hiện qua ngoài ý muốn, thế cho nên đột nhiên xuất hiện loại cục diện này, đều có chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó là kinh hồn phẫn nộ.
Nơi đó là Linh Lung điện?
Có người tự tiện xông vào Linh Lung điện?
Ngoài ngàn thước, trong trúc lâu, đám trưởng lão đệ tử Tinh Tượng các toàn bộ vọt tới cửa sổ, trong hốc mắt phản chiếu lấy màn sáng cực lớn nổ bắn ra trời cao, tâm cảnh lại bình tĩnh đều tại lúc này nổi lên gợn sóng.
Chu Thanh Thanh khẽ há đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lắc lư, đến? Tần Mệnh đến!
Linh Lung điện bị cường quang càng ngày càng đậm hơn chìm ngập, rung động dữ dội, một tiếng vang lớn long trời lở đất, Linh Lung điện chỉnh thể đột nhiên trầm xuống, rơi xuống dưới mặt đất vài trăm trượng, bị đá vụn hỗn loạn mai táng. Sâu trong mặt đất, Linh Lung điện đột phát cường quang cuộn trào mãnh liệt, hừng hực như thủy triều, vậy mà ngưng tụ thành chín sợi xiềng xích tráng kiện tỏa ánh sáng, trong lòng đất bạo tẩu bay nhanh, đánh về phía nền tảng núi cao trùng điệp xung quanh, cùng non sông tương liên, cùng trận pháp dung hợp.
Bạo hưởng dữ dội như là địa chấn, vang vọng trong lòng đất, truyền khắp non sông.
Giờ khắc này, dùng Linh Lung điện làm trung tâm, trong mấy nghìn thước núi cao, mô đất, khe rãnh, cùng với đá lớn, toàn bộ rung chuyển, như là được trao cho linh tính kỳ diệu, bộc phát ra năng lượng cuồng liệt.
Như là mặt đất đang gào thét, như là non sông đang thức tỉnh.
To lớn đến rung động.
Tiểu Xuyên kinh động, cảm thụ lấy lòng đất biến hóa dữ dội, nụ cười trên mặt biến mất. Đây cũng không phải là tình huống trong kế hoạch, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hắn lập tức làm vỡ nát đá vụn trên người, xoay tròn bay lên không, như là mũi khoan như xuyên thủng lòng đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Chiến tướng cụt một tay đang kiểm tra trận pháp một ngọn núi, kinh hồn quay đầu, nhìn về Linh Lung điện ngoài ngàn thước nơi xa, trong chớp mắt, sắc mặt trắng bệch, hắn gần như vô ý thức phóng lên trời, chạy như điên về phương hướng Linh Lung điện.
Tại lúc ngàn cân treo sợi tóc khi Linh Lung điện trầm xuống, chiến tướng cường tráng kéo lấy tinh cầu hiểm lại càng hiểm vọt ra.
- Ha ha!
Nụ cười của chiến tướng cường tráng quỷ dị, miệng sâu sắc giương cao, khoa trương lại hãi người. Hắn giơ cao lên tinh cầu cực lớn, dùng lực áp liền nhau đặt vào hình cầu, chen chúc đến ngũ quan đều thay đổi dạng, hắn trừng mắt nhìn qua khô lâu bên trong, đi ra, ha ha, chúng ta đi ra.
Ngoài điện đám Hùng Vương kinh nghi khó định, nhìn chiến tướng không ngừng mà lui về phía sau. Chúng chưa từng gặp qua bộ dáng này của chiến tướng cường tráng, cũng từ tinh thể ở bên trong kia cảm nhận được uy hiếp.