Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1926 - Chương 1926: Huyết Lôi Bạo Kích

Chương 1926: Huyết lôi bạo kích Chương 1926: Huyết lôi bạo kích

- Cổ Nguyệt sư huynh, làm sao lại rảnh rỗi tới nơi này?

Thạch Nhã Vi nghênh tiếp Kim Mã Cổ Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ không ổn, mơ hồ đoán được mục đích hắn đến đây.

- Truy nã Nghiêm Hâm, Hàn Uy, Thẩm Tinh, Bạch Tú.

Cổ Nguyệt cao cứ chiến mã, thanh âm to lớn âm vang, như là kiếm sắc ra khỏi vỏ, mang theo cỗ khí thế sắc bén đến bức người.

Quả nhiên! Còn chưa hết hi vọng!

Thạch Nhã Vi nhẹ gật đầu với Hàn Uy cùng Thẩm Tinh hai bên.

Hai người đã chuẩn bị xong, trong lòng không quỷ, cũng không sợ điều tra.

Nhưng, Chung Ly Phi Tuyết ngồi ở dưới một gốc cây cổ xưa đến rậm rạp mà thụ minh tưởng, dường như không nghe thấy thanh âm của hắn. Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần ngồi tê cả mông cách đó không xa, thấp giọng đang nói gì đó, cũng dường như không có chú ý có người tới như vậy.

Bầu không khí xấu hổ.

Ba người Thạch Nhã Vi lặng lẽ quay đầu lại, đây là như thế nào? Cố ý xử lý lạnh sao?

Thạch Nhã Vi ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Nghiêm Hâm cùng Bạch Tú, thiên tử có thể bỏ qua, các ngươi có tư cách gì? Cái này không phải cố ý gây chuyện sao? Cổ Nguyệt là Phó thống lĩnh hắc thạch điện, rơi xuống trong tay hắn, dù cho có giết chết ngươi, cũng nhiều lắm thì chịu điểm trách phạt, không ai dám làm gì hắn.

- Nghiêm Hâm, Hàn Uy, Thẩm Tinh, Bạch Tú, cùng ta đi.

Cổ Nguyệt hùng tráng oai hùng, khí vũ hiên ngang, dẫn theo chiến đao uy thế nghiêm nghị, khí tràng Thánh Võ ngũ trọng thiên không che dấu chút nào phóng thích ra, ép tới bọn người Thạch Nhã Vi hô hấp không thông, ngực bụng khó chịu.

Hàn Uy cùng Thẩm Tinh lập tức theo sau, nhưng Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần xa xa còn không có để ý tới.

Cổ Nguyệt cười lạnh, loại đau đầu này hắn thấy nhiều, ngang cùng ta? Các ngươi còn chưa đủ tư cách. Hắn giống như không có chú ý tới bọn người Tần Mệnh lạnh lùng, nắm chặt cương ngựa:

- Đi!

Kim Mã hí hót, chở hắn bay lên không mà đi, Hàn Uy cùng Thẩm Tinh hai mặt nhìn nhau, lại mắt nhìn Tần Mệnh Bạch Tiểu Thuần, nhún nhún vai bước nhanh đuổi kịp.

- Cứ đi như vậy?

Thạch Nhã Vi kinh ngạc, hôm nay Cổ Nguyệt vậy mà không có truy cứu.

Nhưng mà...

Kim Mã sau khi xông ra ngàn thước, Cổ Nguyệt thấy Nghiêm Hâm cùng Bạch Tú còn không có đứng dậy, trong tay chiến đao chấn động, luân không mà lên, đánh ra một đạo ánh đao cuồng liệt, xé trời chém đi. Ánh đao tập kích nghìn trượng, mãnh liệt gào thét, lại ở nửa đường hóa thành một đầu Chiến Lang màu vàng, tốc độ tăng vọt, hào quang mở lớn, bạo tăng vài phần khí tức say máu, đánh về phía Tần Mệnh.

- Nghiêm Hâm, tránh ra!

Thạch Nhã Vi sợ hãi kêu to, liền biết Cổ Nguyệt không phải dễ trêu chọc như vậy. Thánh Võ ngũ trọng thiên, dù chỉ là tiện tay một kích, cũng tuyệt đối không phải tứ trọng thiên có thể chống cự.

Yết hầu Tần Mệnh lăn một vòng, miệng phát động, một cổ trầm đục quái dị vang vọng trong miệng, toàn thân hắn khí thế kịch biến, trong mồm như là thai nghén một mảnh lôi triều.

Oanh, hắn há miệng một phun ra, một tia sấm sét màu máu bắn tới, như là đầu lưỡi màu đỏ như máu, càng như là sợi xiềng xích, cuồng dã đi nhanh, bạo kích ác lang.

Rống!

Ác lang đột kích, khí thế ngập trời. Nhưng... Ầm ầm... Vô số năng lượng mũi nhọn biến thành ác lang trong nháy mắt bị xuyên thủng, bộc phát ra một tiếng nổ lớn như núi cao vỡ vụn, bôn lôi mặc thể đi qua, bạo kích Cổ Nguyệt phương xa.

Biểu lộ lãnh tuấn kiên nghị trên mặt Cổ Nguyệt hơi đổi, huyết lôi nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt, trong chốc lát giết đến phụ cận, hắn vung mạnh đao chém qua, tinh chuẩn chặn đánh, nhưng... Oanh một tiếng nổ, huyết lôi dường như ẩn chứa trăm vạn lực lượng bạo kích, phá lên uy năng vô tận, chấn đến chiến đao loạn chiến, chấn đến cánh tay run lên, da thịt trong lòng bàn tay sống sờ sờ vỡ nứt.

Bất ngờ không đề phòng, Cổ Nguyệt lại muốn bị lực lượng khổng lồ mang bay ra.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai chân hắn phát lực, kẹp lấy bụng ngựa, vốn tưởng rằng có thể khống chế thân thể, cũng vì lực trùng kích cực lớn, cả người lẫn ngựa toàn bộ xốc lên ba trăm sáu mươi độ.

Tiếng nổ tung dữ dội âm động Tứ Quý đảo, gần như trong chớp mắt, tất cả mọi người đều ngưng trọng kinh nghi nhìn qua phương nguồn gốc âm thanh bạo tạc, kẻ mẫn cảm còn tưởng rằng là kẻ địch lại giết trở về.

Thạch Nhã Vi khẽ há đôi môi đỏ mọng, biểu lộ vô cùng khoa trương, thật không thể tin được nhìn một màn trước mắt.

Nghiêm Hâm... Đánh bay... Cổ Nguyệt?

- Ta...

Hàn Uy cùng Thẩm Tinh suýt chút nữa tuôn ra lời nói tục, nhìn Cổ Nguyệt cùng Kim Mã tung bay một cái, nhìn lại Tần Mệnh khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia, có loại cảm giác hoảng hốt không quá chân thật.

Vừa rồi, có thật không?

Kim Mã hí hót, tức giận không kềm được, toàn thân cơ bắp căng cứng, kim quang vạn trượng, như là một vòng mặt trời treo tại giữa không trung, chói lọi rừng núi, kim quang hừng hực, tiếng nổ lớn ầm ầm, bên trong như là có nghìn vạn con chiến mã đang lao nhanh.

Cổ Nguyệt nắm chặt chiến đao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cánh tay phải cũng đang có chút run run, đó là cái gì? Thậm chí có lực lượng khổng lồ như thế. Chủ quan, té ngã trong tay một kẻ săn giết, còn là tại Tứ Quý đảo thần thánh. Sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh cứng, trong lòng như là có ngọn lửa bừng bừng bùng cháy, đã rất ít khi không có phẫn nộ qua như vậy.

- Ngươi dám ở trước mặt ta chơi dối lừa?
Bình Luận (0)
Comment