Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1947 - Chương 1947: Bảy Năm (1)

Chương 1947: Bảy năm (1) Chương 1947: Bảy năm (1)

- Bởi vì chuyện lần này, chậm trễ các vị, cũng không có cơ hội cho Yến các chủ suy diễn một cái thích hợp. Như vậy đi, đợi một đoạn này đi qua, ta tự thân tiếp Tinh Tượng các, mời Yến các chủ lại đến một chuyến. Có một số việc có mấy lời, cần muốn cùng Yến các chủ ngồi xuống kỹ càng nói chuyện.

Phan trưởng lão thoạt nhìn rất bình thường, như là lão gia gia trong thôn, nếu như không phải ăn mặc trưởng lão bào biểu tượng hắc thạch điện, có lẽ đều không có mấy người sẽ coi trọng hắn. Nhưng đúng là vị Phan trưởng lão này, năm đó đã cùng Đại trưởng lão hiện tại cạnh tranh qua vị trí Đại trưởng lão hắc thạch điện, hơn nữa có thể ở sau thất bại còn đứng hàng một trong sáu đại trưởng lão chủ sự hắc thạch điện, cũng có thể tưởng tượng đến thủ đoạn cùng năng lực của hắn.

- Phan trưởng lão cho mời, Tinh Tượng các ta tùy thời xin đợi.

Các chủ Tinh Tượng các cười nhạt một tiếng, giống như không nghe ra ý tứ hàm ẩn trong lời hắn nói, cáo từ một tiếng, muốn mang theo bọn người Chu Thanh Thanh rời khỏi.

Nhưng Phan trưởng lão lại chụp lấy cổ tay Các chủ Tinh Tượng các, tùy ý một động tác, lại đem hắn một mực mà bắt lấy.

Phan trưởng lão nhìn nhìn Các chủ Tinh Tượng các, lại nhìn Chu Thanh Thanh bên cạnh.

- Yến các chủ trở về phải chuẩn bị thật tốt, lần sau, chúng ta không hy vọng lại nghe được mấy lời như ‘Không được’. Cũng hi vọng lần sau có thể cùng Yến các chủ có một cơ hội nói chuyện thổ lộ tình cảm.

- Phan trưởng lão, ngài khả năng hiểu lầm, Tinh Tượng các có thể nhìn mệnh cách người, nhìn nhân họa phúc, nhưng lại nhìn không tới tương lai, quý phái yêu cầu thật sự là vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta. Chúng ta có thể làm chỉ có hết sức nỗ lực.

Phan trưởng lão nhìn thẳng mắt Yến các chủ:

- Nếu như các ngươi không được, vậy thì đổi làm được. Yến các chủ, lần sau, không nên để cho chúng ta thất vọng.

- Phan trưởng lão, nhất định muốn khó cho chúng ta sao?

- Chúng ta là coi Yến các chủ là khách nhân, nhưng nếu như Yến các chủ không lĩnh tình, chúng ta... Cũng sẽ không khách khí nữa.

Phan trưởng lão buông lỏng tay Yến các chủ ra, thật sâu nhìn hắn một cái, chắp tay tiễn khách.

Yến các chủ cáo từ, mang theo Chu Thanh Thanh cùng trưởng lão thủ các lên thuyền rời khỏi Tru Thiên điện.

- Các chủ, Phan trưởng lão kia có ý gì?

Một vị trưởng lão thủ các nhìn dần dần rời xa Tru Thiên điện, lão gia hỏa nói chuyện đủ cứng.

Yến các chủ vẻ mặt sầu lo:

- Tru Thiên điện không cho phép trong phạm vi khống chế có một thế lực ngay cả bọn hắn đều tra không thấu thấy không rõ, nếu như không để cho bọn hắn một lời giải thích, Tinh Tượng các... Có phiền toái.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Hắn muốn gặp người sau lưng chúng ta.

- Làm sao có thể, chẳng lẽ để cho chúng ta đi Thiên đình mời sao? Dù cho mời tới, hắn dám gặp?

Yến các chủ trầm mặc hồi lâu, yếu ớt thở dài:

- Hai vị Phó điện chủ Tru Thiên điện vẫn luôn ở tại Thiên đình, trong đây khẳng định có đại bí mật. Điện Chủ đang bế tử quan, chỗ xung yếu nhọn cảnh giới càng cao, nếu để cho hắn thành công, có lẽ Tru Thiên điện... Thật có tư cách nhập vào thiên đình.

Sau khi Tần Mệnh đưa Chu Thanh Thanh đi, trong lòng cũng thở phào một cái thật dài. Từ lúc rời khỏi Xích Phượng Luyện vực đến bây giờ, không sai biệt lắm đã hai tháng, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng có thể buông lỏng.

Hiện tại lực chú ý của Tru Thiên điện đều trên người hải thú bên ngoài, dù cho có dư thừa tinh lực quản chế bên trong Tru Thiên điện, cũng sẽ không kéo dài đến Bích Ba đảo xa xôi. Hắc Giao chiến thuyền xuất phát từ nơi đó, lại có đám người Hải Linh, Trầm Hương thủ hộ, nên có thể an toàn rời khỏi Đông Hải, trở lại Xích Phượng Luyện vực.

Người yêu của ta, bằng hữu của ta, thuận buồm xuôi gió, hi vọng chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau.

Tòa đình viện thiên tử này của Chung Ly Phi Tuyết tọa lạc tại một sườn núi, dòng suối chảy nhỏ giọt, hoa tươi rực rỡ, đứng tại ngoài cửa viện nhìn ra xa, đầy mắt xanh biếc mát lạnh. Trong đầu Tần Mệnh không còn bận lòng, lần đầu tiên dụng tâm thưởng thức cảnh đẹp Tru Thiên điện, mười bảy hòn đảo lớn tương liên lẫn nhau, như là mảnh lục địa cực lớn, mà ở trong đó, chính là đế quốc ở trên biển.

Tần Mệnh hiện tại không còn ràng buộc, một thân nhẹ nhõm, trên mặt treo lấy nụ cười tươi đã lâu.

- Bọn hắn đi.

Bạch Tiểu Thuần đi đến bên cạnh hắn, gió núi mát lạnh lướt qua, lướt trên y phục trắng noãn của hắn, tóc dài tung bay, ngũ quan tinh xảo thanh tú, hắn thật sự rất đẹp, nhưng lại không phải loại xinh đẹp nữ tính, mà là một loại cảnh đẹp ý vui, một loại khí chất nho nhã, một loại điềm tĩnh thờ ơ lạnh nhạt.

- Đúng vậy a, đi, về nhà.

Tần Mệnh cười khẽ, hi vọng Hoang Thần Tam Xoa Kích có thể kịp thời trở lại Xích Phượng Luyện vực, giết hải tộc trở tay không kịp. Hoang Thần Tam Xoa Kích bị phong ấn ở Ma Vực bí cảnh mấy ngàn năm, hiện tại Cổ Hải mặc dù sợ hãi nó, cũng đã quên uy lực thật sự của nó, lúc này đây danh tướng Hoang Thần Tam Xoa Kích lần nữa vang vọng Cổ Hải.

- Về nhà... Ngươi nhớ nhà?

Bạch Tiểu Thuần cười khẽ, hai mắt trong vắt, ánh mắt kéo dài, ngắm nhìn quần đảo rộng lớn đến sâu thẳm.

- Tru Thiên điện... Tru Thiên điện...

- Làm sao?

- Đột nhiên có chút cảm khái. Có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chúng ta cùng nahu đứng tại chỗ cao thưởng thức phong cảnh đệ nhất bá chủ Đông Hải hay không.
Bình Luận (0)
Comment