Chương 1948: Bảy năm (2)
Chương 1948: Bảy năm (2)
Tần Mệnh đề phòng lo sợ lâu như vậy, giờ khắc này cũng có chút cảm khái. Những ngày này mặc dù căng thẳng lại lo nghĩ, nhưng lại cũng đáng, nơi này dù sao cũng là Tru Thiên điện, là đệ nhất bá chủ Đông Hải, mà bọn hắn thì ở bên trong Tru Thiên điện cứu người làm loạn, lại còn sống, kỳ tích a.
Hiện tại người thân bằng hữu đều đã đi, bên cạnh Tần Mệnh chỉ còn lại có Bạch Tiểu Thuần, hai người lại phải kề vai chiến đấu:
- Chúng ta quen biết nhau đã bao nhiêu năm?
- Từ Xích Lôi cung Kim Bằng hoàng thành, ngươi đã nhận được Bạch Hổ, ta gặp Thanh Ngưu, nhanh bảy năm.
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Từ Lôi Đình cổ thành đến Kim Bằng hoàng thành, từ Huyễn Linh Pháp Thiên đến Vạn Kiếp Sơn, từ Thiên Vương Điện Phong Vương đến chúng vương thủ vệ Lôi Đình cổ thành. Tần Mệnh về sau bởi vì Hoang Thần Tam Xoa Kích mà vào Cổ Hải, lại không nghĩ rằng vừa vào Cổ Hải liền lại không có quay đầu lại, từ hải ngoại đến nội hải, từ trong biển tiến đến Cổ Hải, từ phía tây đến phía đông, nhoáng một cái... đã bảy năm.
Bảy năm, hắn từ lúc còn trẻ đi đến bây giờ.
Bảy năm, hắn từ Linh Võ đi tới Thánh Võ.
Bảy năm, hắn từ đất liền giết khắp Cổ Hải.
Bảy năm, hắn kết giao với rất nhiều bằng hữu, cũng chấm dứt vô số sinh mệnh.
Bảy năm, hắn từ đã từng là thiếu niên nho nhỏ, đến bây giờ là Bất Tử Vương danh chấn Cổ Hải.
Bảy năm, cái tên Tần Mệnh của hắn, đã danh chấn Cổ Hải.
Bảy năm... Bảy năm... Hắn trong máu và lửa, trong sống hoặc chết, vẽ vời thanh xuân, cũng nở bung thanh xuân.
Bạch Tiểu Thuần cười nói:
- Muốn muốn về nhìn một cái không? Nhìn Thanh Vân tông một cái, nhìn Lôi Đình cổ thành một cái, nhìn Kim Bằng hoàng triều một cái, nhìn người đã từng là những là bằng hữu là kẻ địch kia một cái.
- Trước khi tiến đến Thiên Đình, đúng là phải trở về một chuyến. Năm đó ta đi vội vàng, ngay cả phong thư đều không có để lại, nhiều năm như vậy, để cho bọn hắn lo lắng.
- Hối hận sao?
- Ừm?
- Con đường bảy năm này, từng có hối hận không?
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lướt qua núi cao rừng rậm, ngắm nhìn đại dương mênh mông phương xa. Trong mắt hắn, Tần Mệnh trải qua những năm này, cùng với thành tựu hiện tại, hoàn toàn là một truyền kỳ, khí tử một tông môn, có thể xông ra thanh danh, đi đến độ cao bây giờ, cần bao nhiêu kinh nghiệm bao nhiêu sinh tử, tẩy lễ qua bao nhiêu giết chóc.
Tại thời điểm năm đó lúc mới gặp gỡ Tần Mệnh, Bạch Tiểu Thuần biết rõ hắn sẽ không bình thường, lại không nghĩ rằng kinh thái tuyệt diễm như thế.
Đến hôm nay, Tần Mệnh thậm chí có thể khoan thai tự nhiên đứng trên núi cao tại Cổ Hải siêu cấp bá chủ Tru Thiên điện thưởng thức phong cảnh, mà siêu cấp bá chủ này, còn là tử địch của hắn. Phần tâm cảnh tự tin tự nhiên này, cần bao nhiêu lần mưa gió bão bùng rèn luyện. Có lẽ, Tần Mệnh còn có rất nhiều chưa đủ, cũng đã có thể khinh thường tân tú Cổ Hải.
Bạch Tiểu Thuần ngẫu nhiên sẽ nghĩ tới, Tần Mệnh không mệt mỏi sao? Từng có hối hận sao? Một người cần phải có cái dạng ý chí gì, mới có thể đi đến một bước này như hắn, lại cần phải có cái dạng tín niệm gì, chống đỡ lấy hắn không ngã xuống trong máu và lửa.
Tần Mệnh trầm mặc thật lâu, mệt không? Khẳng định mệt mỏi, cũng có khóc lóc. Nhưng, hối hận sao?
Bạch Tiểu Thuần nói nhẹ:
- Mệt mỏi liền dừng lại, hối hận liền nghỉ một chút.
Tần Mệnh cũng xa nhìn Nhất Tuyến Thiên nơi biển trời giao nhận kia.
- Ta chưa từng nghĩ tới dừng lại, trước kia sẽ không, sau này chỉ sợ cũng sẽ không
- Ngươi muốn đi đến đâu?
- Đi thẳng xuống dưới.
Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười:
- Thế giới không có phần cuối, đi thẳng lại có thể đi đến đâu?
- Ngã xuống ở đâu, chính là ở đó.
Tần Mệnh bỗng nhiên nghĩ tới đêm hôm đó tại Kim Bằng hoàng triều, sau khi pháp trường đại loạn, Đường Thiên Khuyết thiết yến khoản đãi tân tú ngoại vực, mục đích thực sự là thay hoàng thất thẩm tra hắn đánh giá hắn, để xác định thái độ của hắn đối với tương lai, thái độ đối với liên minh Bắc Vực.
Hai người tại đình nghỉ mát từng có một lần nói chuyện, không có cây kim với cọng râu va chạm, cũng không có âm mưu dương mưu nói bốc nói phét, rất bình thản, cũng rất chân thành tha thiết, đến nay còn lưu lại trong lòng của hắn.
Hắn hỏi qua Đường Thiên Khuyết, lý tưởng là cái gì.
Với tư cách hoàng tử, lý tưởng của Đường Thiên Khuyết là chinh chiến sa trường, bảo vệ giữ gìn quốc gia, tương lai ngày nào đó thống ngự toàn quân, trèo lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng Tần Mệnh lại chí không tại Bắc Vực, cũng không tại hoàng triều, đến chí tại thiên hạ, không phải chinh phạt, mà là trải qua.
Đường Thiên Khuyết truy cầu chính là quyền thế cùng quang vinh, Tần Mệnh truy cầu chính là võ đạo! Hắn muốn rời khỏi Bắc Vực, rời khỏi hoàng triều, lưu lạc thiên hạ, nhìn phong cảnh khác nhau khắp chốn, gặp các loại người khác nhau, thể nghiệm các loại võ đạo khác nhau, kiến thức các loại phong thổ nhân tình khác nhau. Hắn muốn đi khắp đại lục, đi về hướng hải vực, tìm kiếm Thần Thổ, Thánh Địa xa hơn...
‘Nhiều năm sau, ngươi có thể sẽ chết trận nơi sa trường, ta cũng có thể sẽ chết nơi tha hương. Ngươi có thể sẽ trèo lên ngôi vị hoàng đế, ta cũng có thể có thể đã trùng kích Thiên Võ, thậm chí là Hoàng Võ. ’
‘Cũng có khả năng, thời điểm ngươi thống ngự ngàn quân quét ngang các nước, ta đang chịu đựng lấy cực khổ tại nơi nào đó. ’
‘Thời điểm ngươi trèo lên ngôi vị hoàng đế, ta... Đã hóa thành một bồi đất vàng... . ’