Chương 1949: Vạn Đạo Khốn Thiên Trận (1)
Chương 1949: Vạn Đạo Khốn Thiên Trận (1)
Trong đầu Tần Mệnh, sống hay chết, không quan trọng, kết quả cuối cùng, không quan trọng, khoái ý ân thù, mạnh mẽ xông tận chân trời, mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp không phụ cuộc đời này.
Cái này, chính là võ đạo của hắn!
Bảy năm, Tần Mệnh chính xác như theo lời hắn, một đường đi thẳng về phía trước, chưa từng có lúc dừng bước lại, hắn nhìn nhạt sinh tử, khoái ý ân thù, hắn gặp qua trắc trở, có yêu có hận, cũng mệt mỏi qua, nhưng lại chưa bao giờ dừng lại qua. Hắn hưởng thụ lấy phần đặc sắc này, hưởng thụ lấy phần cực khổ này, hưởng thụ lấy phần kiên trì này.
Theo tuổi càng lớn, trải qua càng nhiều, trong lòng dần dần càng nhiều nơi bận lòng, nhưng tâm muốn đi về phía trước trong Tần Mệnh không có thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.
Hắn vẫn kiên trì mộng tưởng thời kì thanh xuân niên thiếu —— đi ra ngoài.
Nhìn dường như đơn giản, nhưng lại cần dùng cả đời để hoàn thành, hoặc là... Hưởng thụ.
Chỉ là năm đó, hắn là nghĩ đến một người, mà bây giờ, hắn muốn dẫn lấy người yêu, cùng đi, nhìn tận phong cảnh thiên hạ mới là đẹp nhất lãng mạn nhất của hắn và Yêu Nhi Nguyệt Tình, cũng là tô điểm cả đời đối với chính mình.
Tần Mệnh cười khẽ, làm sao bỗng nhiên đều cảm khái đi lên, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần:
- Cảm ơn ngươi có thể ở lại cùng ta.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cười khẽ:
- Ta không hiểu ngươi, ta cuối cùng cảm thấy, trong lòng ngươi còn có bí mật. Ngươi kiên trì đi về phía trước, không chỉ là mộng tưởng.
Tần Mệnh cười mà không nói, đúng vậy a, không chỉ là mộng tưởng, còn có tình yêu, còn có ân tình.
Tình yêu, là lời hứa của hắn đối với Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình.
Có thể có các nàng làm bạn, Tần Mệnh rất cảm động, cũng nguyện ý dùng một đời đi chứng minh với thiên hạ, nam tử các nàng lựa chọn, không tầm thường.
Ân tình, là ân của lão gia tử, hắn phải trả.
Sau khi mất đi phụ mẫu, lão gia tử tám năm làm bạn đã sưởi ấm trái tim hắn, giống như là thân nhân. Hắn rất muốn tương lai có thể có một ngày, mỉm cười đứng tại trước mặt lão gia tử, nói một tiếng, ta đã trưởng thành.
Tần Mệnh thưởng thức cảnh đẹp một lát, lại về tới đình viện. Cái quay người chớp mắt kia, hắn không để lại dấu vết tản ra thần thức, càn quét trên núi dưới núi, đem cảnh tượng trong nghìn trượng nhét vào trong đầu.
Trong rừng cây phụ cận đình viện, có hơn mười người ngồi xổm trong tán cây, từ vị trí cùng phương hướng đến xem, rõ ràng cho thấy đang quan sát đến tòa đình viện này.
Khóe miệng Tần Mệnh có chút nhếch lên, quả nhiên có người giám thị.
Sẽ là ai?
Nếu như là hắc thạch điện an bài người quản chế, chuyện liền khó giải quyết, nếu như là tên Cổ Nguyệt kia, thì dễ dàng mượn hắn để chứng minh bản thân ‘Trong sạch’.
Bạch Tiểu Thuần tiến vào gian phòng, muốn cùng Chung Ly Phi Tuyết thương lượng hành động kế tiếp. Bọn hắn mặc dù đã đưa Hắc Giao chiến thuyền đi, nhưng nơi này dù sao cũng là Tru Thiên điện, tùy thời có thể sẽ bạo lộ. Bọn hắn phải bảo vệ tốt chính mình, lại phải tìm cơ hội báo thù.
Tần Mệnh ngồi trong sân, lấy ra thiết bài ‘Thiên Địa Đồng Tịch’, tiếp tục tu luyện. Tru Thiên điện không hề nghi ngờ là Thánh Địa tu luyện tốt nhất Đông Hải, ngọn núi này lại là chỗ ở của thiên tử, linh khí càng là nồng đậm, tu luyện làm chơi ăn thật.
- Nghiêm Hâm, không phải an bài tốt cho ngươi sân nhỏ sao? Làm sao ngươi cứ suốt ngày ỷ lại thiên tử nơi này.
Thạch Nhã Vi vừa mới tiến vào sân nhỏ liền nhìn thấy Tần Mệnh, cái tên gia hỏa này không biết xấu hổ vậy mà ở chỗ này tu luyện, thật xem nơi này là nhà hắn?
- Thạch cô nương, hôm nay tâm tình không được tốt sao?
Tần Mệnh hai tay bưng lấy thiết bài, thiết bài tán loạn hồ quang điện, trôi nổi ở giữa không trung, điện quang sáng ngời lóe lên ánh sáng hắc đến trên gương mặt lạnh lùng của hắn.
Thạch Nhã Vi trợn mắt trừng một cái.
- Tốt! Rất tốt! Thiên tử đâu?
- Ở bên trong.
- Ngươi đêm nay làm gì?
- Thạch cô nương mời ta?
- Ta mời ngươi? Muốn mặt không? Ta là hỏi ngươi buổi tối ở đâu.
Tần Mệnh trừng mắt lên:
- Thạch cô nương lời này là có ý...
- Ngươi ở nơi này, hay là ở phòng của ngươi.
Thạch Nhã Vi quan sát Nghiêm Hâm rất nhiều ngày, cái tên gia hỏa không biết xấu hổ này vậy mà không về chỗ của bản thân, ngay cả buổi tối đều không về. Càng làm cho nàng khó có thể chấp nhận chính là, Bạch Tú giống như cũng không về, cái tình huống này đều là như thế nào? Đình viện thiên tử lúc nào có thể có hai nam tử ở!
- Ta ở nơi này.
- Ở cùng ai?
Tần Mệnh thở dài, nắm chặt thiết bài:
- Thạch cô nương, ngươi là thị vệ, hay là mẫu thân của nàng?
- Ta là sợ thiên tử bị ngươi hố.
- Đa tâm, thiên tử rất tốt.
- Tốt mới là lạ. Thạch Nhã Vi hừ một tiếng muốn tiến vào trong phòng, nhưng chưa có đến gần đã dừng lại, đột nhiên quay người dán mắt vào thiết bài trong tay Tần Mệnh:
- Thiên Địa Đồng Tịch?
- Thạch cô nương biết sao?
- Đây là Bạo Liệt lôi đạo thức thứ nhất, Thiên Địa Đồng Tịch! Làm sao lại ở trong tay của ngươi?
Thạch Nhã Vi giật mình mở to hai mắt, đây là võ pháp thánh cấp của Bá Vương tông, nghe nói là bí thuật truyền thừa thượng cổ Lôi Long. Ngay cả Đại trưởng lão ngoại điện đều từng đòi hỏi qua Bá Vương tông, nhưng đều bị khéo léo cự tuyệt.
Nó làm sao lại xuất hiện tại trong tay Nghiêm Hâm, chẳng lẽ là thiên tử cho hắn hay sao?
- Ta từ Bá Vương tông trộm đến.
- Ngươi không thể nói chuyện thật dễ nghe?
- Thạch cô nương lại không thể có thái độ tốt?