- Trực tiếp bắt? Không ổn!!
- Đương nhiên không thể trực tiếp bắt, chúng ta phải làm cục trước, dời đi lực chú ý của toàn thành. Kế hoạch của ta là như thế này…
Người dân trong thị trấn kết thúc một ngày làm việc và trở về nơi trú ẩn khiêm tốn để nghỉ ngơi. Mặc dù môi trường sống hiện tại và khu vực khai thác mỏ không khác nhau, cũng mỗi ngày bận rộn công việc, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác nhau, họ làm việc chăm chỉ, đầy nhiệt huyết, mong đợi một tương lai tốt đẹp hơn.
Hô Diên gia tộc hôm nay đưa tới rất nhiều thức ăn, hơn nữa thị vệ Tần gia từ trong rừng rậm đánh bắt được con mồi, thức ăn của bọn họ đều rất tốt, nam tử còn có thể đi lĩnh chút rượu giải tỏa mệt mỏi.
Không khí trong thành phủ rất hòa hợp, Hô Diên gia tộc đến rót cho người Tần gia một liều thuốc bổ, trên mặt mỗi người đều có nụ cười.
Tần Dương và mọi người cảm khái mị lực của thiếu chủ, lại thật sự mời tới Vạn Bảo Thương Hội danh động Bắc Vực.
- Sau này không cần sợ, có thể an tâm ngủ.
Đêm khuya vắng lặng, Tần Mệnh gõ cửa phòng Lăng Tuyết:
- Lăng Tuyết sư tỷ? Ngủ sớm vậy à?
- Có việc gì?
Trong phòng, giọng Lăng Tuyết lạnh như băng.
- Cái đó?? Ngươi hiểu.
Tần Mệnh ưỡn lấy mặt cười nói.
- Không hiểu.
Lăng Tuyết rất dứt khoát.
Tần Mệnh gãi gãi đầu:
- Chính là chuyện ước định tối hôm đó của ta với ngươi, sư phụ ngươi lão nhân gia đồng ý?
- Ngày mai lại nói chuyện.
- Đừng a, ta không ngủ được a.
- Ta ngủ.
Trong viện bên cạnh, Lý Linh Đại, Tần Dĩnh các nàng đều nằm úp sấp ở cửa sổ, hưng trí bừng bừng lắng nghe. Hắc? Hai người lại đang tán tỉnh nhau?
Tần Mệnh đi dạo ngoài cửa mấy vòng:
- Ngươi khẳng định không ngủ, ta đi vào a?
- Ngươi dám!
- Vậy ngươi ngược lại cho ta một câu trả lời a, ngươi này hàm hồ hồ hồ, trong lòng ta không yên tâm a.
Tần Mệnh bức thiết muốn biết ý tứ của trưởng lão Dược Sơn, đáp ứng hay không đáp ứng, có điều kiện gì hay không, sẽ xử lý tàn hồn như thế nào.
- Sớm làm gì, ngày mai nói sau.
- Chỉ có vài câu, ngươi xem ngươi này?? Ngày mai thì ngày mai, cứ quyết định như vậy. Ngươi đầu nói trước xem là tin tốt, hay là tin xấu.
- Ngày mốt.
- Cái gì? Ngươi này??
- Ngày kia.
- Đừng a.
- Lại kéo dài thêm một ngày.
Tần Mệnh câm miệng, ngươi tàn nhẫn. Hắn dùng sức xoa xoa mặt, thở dài, chuẩn bị rời đi.
Lý Linh Đại tiếc nuối lắc đầu, ai, Mệnh nhi vẫn là quá đứng đắn, đổi thành nam tử khác, sớm xông vào.
Đột nhiên??
Từng tiếng kêu thảm khàn khàn vang vọng trong màn đêm tối tăm, theo gió lạnh ban đêm từ phía bắc thành bay tới. Rất nhanh liền hỗn loạn, kinh hô, hô to, các loại thanh âm ồn ào.
Tần Mệnh đột nhiên quay đầu, nhíu mày nhìn về phía nam.
Ngay sau đó, tiếng hỗn loạn từ thành tây, thành đông xuất hiện các phương vị trong thành, rất có thể lan tràn toàn bộ thành.
- Xảy ra chuyện gì?
Lăng Tuyết mở cửa phòng ra, trong viện bên cạnh Lý Linh Đại, Dương bá, Tần Dĩnh đều hoảng hốt chạy ra, đang yên đang lành sao đột nhiên loạn.
- Tất cả ở lại trong phòng! Đừng ra ngoài!
Tần Mệnh hô to, xách cổ kiếm lao ra ngoài.
- Cùng các thị vệ tụ tập cùng một chỗ! Trốn đi!
Lăng Tuyết ngay sau đó cũng lao ra ngoài.
Dong binh! Đó là những dong binh man rợ.
Một đám dong binh phân biệt từ phía tây, phía bắc, còn có tường thành phía đông nam rách nát sụp đổ xông vào, bọn họ không chỉ dã man hung ác, mà còn đều là một ít võ giả cường hãn, ở trong thành rách nát chạy như điên, tùy ý đốt lửa khắp nơi, tạo ra hỗn loạn. Hỗn loạn bất thình lình khiến đội thủ thành trở tay không kịp, bọn họ truy bắt xung quanh, phẫn nộ ngăn cản, nhưng cổ thành quá lớn, bọn họ căn bản không thể xử lý hết.
- Đừng hoảng hốt!!
- Tất cả đội quân, bảo vệ tường thành! Nghiêm cấm bất cứ ai xâm nhập! Đội ngũ võ giả, bắt giết kẻ xâm nhập. Vạn Bảo Thương Hội, bảo vệ tốt đoàn xe của các ngươi. Nam Cung thành chủ, xin hỗ trợ vây bắt.
Đám người Đồ Vệ phẫn nộ hô to vang vọng khắp thành, bọn họ triệu tập đội ngũ phân tán về phía cổ thành, sốt ruột bắt giết kẻ xâm nhập.
- Ngao ngao??
Đám dong binh hô to kêu loạn, thiêu sát cướp bóc, xen kẽ qua lại giữa đường phố tối tăm, giảo hoạt tránh né truy tung.
Bọn họ tận khả năng phân tán, tạo ra hỗn loạn khắp nơi, phân tán lực chú ý của các thị vệ Tần gia.
- Ha ha, bảo bối ở đâu? Ở đâu!
Một đám dong binh đột nhiên xông vào dân khu, điên cuồng kêu loạn, phóng thích cuồng phong cùng liệt hỏa.
Mọi người hoảng sợ bỏ chạy, hét lên đầy sợ hãi, những hài tử bừng tỉnh gào khóc.
- Thương đội ở đó! Cướp ah!!
Mấy đám dong binh phát hiện đội ngũ Vạn Bảo Thương Hội, tranh nhau nhào tới.
- Chán sống hết rồi sao?
Ngưu Đại Hải rống to, cây gậy tráng kiện nhảy múa trên không trung, nặng nề oanh trên mặt đất, tiếng nổ lớn như sấm, đinh tai nhức óc. Một cỗ địa động kịch liệt bao trùm phạm vi hơn ngàn thước, mặt đất vỡ vụn, khe nứt tráng kiện dữ tợn mở rộng, đá vụn văng tung tóe, bụi bặm tung bay, sóng khí cuồng bạo theo đó bay lên, giống như là dòng nước lũ không khống chế được trùng kích bốn phương tám hướng.
Đám dong binh nhào tới ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trực tiếp bị chấn nát!
Cảnh tượng rung động lại tàn nhẫn sinh sinh trấn trụ những dong binh khác.
- Lấy đâu ra đám ranh con, dám cướp đoàn xe của Vạn Bảo Thương Hội.
Ngưu Đại Hải gầm thét, giống như chuông lớn Hoàng Lữ, ầm ầm chấn động tai.
- Rút đi!
Những dong binh còn sống sót cũng không quay đầu lại chạy vào con hẻm xung quanh.