Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204 - Phục Sát Trong Đêm Tối (3)

Chương 204 - Phục sát trong đêm tối (3)
Chương 204 - Phục sát trong đêm tối (3)

Hô Diên Trác Trác nhíu mày:

- Những dong binh này điên rồi sao? Biết rõ Lôi Đình cổ thành có hơn hai ngàn võ giả, tiến vào không phải là muốn chết sao?

Ngưu Đại Hải ồm ồm:

- Cổ thành lớn như vậy, hơn hai ngàn võ giả sao?

Bên kia, một đám đội ngũ dong binh muốn xông vào thành phủ, Tần Mệnh dẫn mọi người giết ra:

- Các ngươi đến nhầm chỗ rồi!

Đại Diễn Cổ Kiếm chấn động kiếm khí đầy trời, tiêu diệt ba tên dong binh ngay tại chỗ, tiến vào Huyền Võ cảnh, thực lực tăng vọt gấp bội.

- Giết!! Trong thành có bảo bối!

Hơn trăm dong binh đi trước sau giết tới, căn bản không bị ảnh hưởng.

- Tu La... Sát giới.

Tần Mệnh đột nhiên ngưng tụ mâu quang, một cỗ sát niệm thảm thiết phá thể mà hiện, hắc khí mãnh liệt bao trùm toàn trường.

- A!!

Dong binh thực lực hơi yếu thê lương kêu gào thảm thiết, cứ như đột nhiên rơi vào ác mộng. Cho dù dong binh thực lực cường đại cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, ý thức hơi hoảng hốt.

Làn sóng công kích hung mãnh cứ như vậy cứng rắn phanh lại.

Lăng Tuyết theo sát sát ra khỏi thành phủ, trực tiếp rơi vào trong bầy dong binh, mũi chân rơi xuống đất, trong phút chốc, mặt đất kết tinh đóng băng, hàn khí lạnh thấu xương gào thét chấn động, hai người đóng băng, năm người đẩy lui, cả người đều phủ đầy sương lạnh.

Tần Mệnh phóng lên không trung, quay ba trăm sáu mươi độ đập vào đội dong binh, lôi điện nóng nảy lấy toàn thân làm trung tâm cuốn lên:

- Bạo Vũ Cuồng Lôi!

Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết, đoạn thứ hai!

Những hộ vệ khác liên tiếp giết ra, vừa thấy Tần Mệnh và Lăng Tuyết dũng mãnh như thế, bọn họ ai nấy đều cất tiếng hô to, giống như sói như hổ nhào về phía dong binh.

- Giết không tha!

Tần Mệnh quát lớn.

Ở cửa thành, một đạo hỏa quang ngút trời sôi trào, tựa như cự long vẫy đuôi, từ trên trời giáng xuống, đánh về phía quãng trường.

Đồ Vệ cầm chiến đao trong tay, sát khí ngập trời, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ mấy trăm thước, hắn giống như ma thần, gằng co với đội ngũ dong binh cường hãn phía trước.

Thị vệ Tần gia, thị vệ Nam Cung gia tộc, còn có võ giả thương hội, liên tiếp gia nhập truy bắt, cổ thành dưới màn đêm trở nên càng loạn càng xao động.

Những dong binh này lá gan đủ lớn, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn, phóng hỏa khắp nơi, tùy ý phá hư, cũng thật dám đối cứng với đám người Đồ Vệ.

Một đêm hỗn loạn, Lôi Đình cổ thành ánh lửa ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn, rất nhiều kiến trúc đều ở trong chiến loạn biến thành phế tích.

Cũng may dân trong thành đều trải qua chút ít sóng gió, không có lúc hỗn loạn chạy loạn lung tung, mà là tụ tập cùng một chỗ, không tạo thành quy mô hỗn loạn lớn hơn, cũng tạo thuận tiện cho bọn thị vệ truy bắt dong binh.

Thẳng đến hừng đông, hỗn loạn mới dần dần bình phục, dong binh chết thì chết, trốn thì trốn.

Nam Cung Thần Dật vô cùng ‘phẫn nộ’ , các dong binh biết rõ đội ngũ Kim Diễm thành đóng quân phòng ngự ở chỗ này , những dong binh không biết sống chết này còn dám không kiêng nể gì tiến vào thiêu giết cướp bóc, đây là đang công nhiên khiêu khích, là không đem Kim Diễm thành bọn họ để vào mắt.

Đồ Vệ rất phiền não, đè nén lửa giận tuần tra khắp nơi. Điều lo lắng nhất vẫn xảy ra, lại xảy ra ngay dưới mắt hắn. Lôi Đình cổ thành có diện tích vô cùng lớn, tường thành kéo dài trăm dặm, trước khi tới rất nhiều nơi đều đã rách nát sụp đổ, chưa kịp hoàn toàn chữa trị, trong thành lại rách nát, một khi dong binh xông vào, rất có thể tạo ra hỗn loạn. Không nghĩ tới a, nên tới vẫn là tới, hơn nữa hoàn toàn không để ý Nam Cung gia tộc uy hiếp.

Sau khi trời sáng, bọn họ lại phát hiện trong vùng hoang dã bên ngoài thành có rất nhiều dong binh đang hoạt động, xem ra là nếm được vị ngọt, chuẩn bị buổi tối thừa dịp cháy cướp bóc.

Nam Cung Thần Dật triệu tập mọi người lại, nghiêm túc phẫn nộ:

- Phải nghĩ biện pháp, những dong binh này chính là nhìn chuẩn lực phòng ngự của cổ thành bạc nhược, nếu như nhóm này đạt được chỗ tốt, sẽ hấp dẫn càng nhiều dong binh khác tới.

Tu Vệ sắc mặt khó coi:

- Bọn họ muốn gì? Cổ thành bây giờ làm gì đáng để bọn họ động tâm?

- Hẳn là thương đội của Hô Diên gia tộc dẫn tới bọn họ!

- Có thể! Họ đoán rằng thương đội đã gửi rất nhiều kho báu.

Tần Mệnh không nói một câu, chỉ là liếc mắt vài lần nhìn người Nam Cung gia, ánh mắt có chút lạnh.

Sau một hồi tranh luận, bọn họ quyết định đem lực lượng thủ hộ tận lực dời đến phòng thủ thành trì, cũng mời hộ vệ Hô Diên gia tộc hiệp trợ.

Về phần phủ thành chủ, không cần bố trí quá nhiều người, đóng quân nhiều đội giả làm thanh thế, lại lưu lại Ngưu Đại Hải tọa trấn, dong binh bình thường không dám xông vào bên trong.

Đồ Vệ chú ý tới sắc mặt Tần Mệnh rất khó coi.

- Thiếu gia, ngài là đến cửa thành, hay là ở lại thành phủ?

- Ta ở nhà đi, lo lắng.

- Ta an bài thêm vài người.

- Không cần, có Ngưu tiền bối tọa trấn, hẳn là không thành vấn đề.

Nam Cung Thần Dật nghiêm túc nói:

- Thời kỳ đặc thù, mọi người đồng tâm hiệp lực! Hãy chắc chắn để trấn trụ đám dong binh kia, nếu không sau này không thể thiếu rắc rối.

Cả ngày, bầu không khí trong thành khẩn trương, thành dân bất kể nam nữ đều đổ về tường thành, cố gắng chặn khoảng trống càng nhiều càng tốt.

Vào ban đêm, bóng người trong vùng hoang dã tích góp, xem ra có rất nhiều dong binh phân tán ở các phương vị khác nhau, nóng lòng muốn thử.

Quân cổ thành trực sẵn sàng, tăng cường tuần tra khu tường thành, chuẩn bị nghênh đón chiến đấu.

Xung quanh phủ thành chủ an bài rất nhiều binh lính, bên trong ngược lại không có bao nhiêu người, tối tăm lại an tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment