Lý Linh Đại ngồi trong phòng tu luyện, nàng vốn là võ giả, năm đó thời kỳ toàn thịnh còn là Địa Võ Cảnh Ngũ Trọng Thiên, chỉ là lúc Thanh Vân Tông trừng phạt Tần gia, nàng tức giận mà dẫn mọi người phản kháng, bị đánh thành trọng thương, phế bỏ tu vi toàn thân, những năm gần đây ưu thương mệt mỏi, cũng không có tâm tư tu luyện, biến thành bộ dáng già nua suy yếu này.
Hiện tại nàng tu luyện chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, nhưng lấy cơ sở của nàng, phối hợp điều dưỡng tốt, cảnh giới vẫn có cơ hội mau chóng khôi phục.
Nửa đêm rạng sáng, đêm khuya vắng vẻ, phủ thành chủ yên tĩnh, cổ thành cũng rất yên tĩnh, đám dong binh hình như không vội vàng tiến công.
Trong góc mặt sau phòng khách, tường đá giống như mặt hồ tạo nên rung động, gương mặt chậm rãi xuyên qua tường đá tiến vào phòng, mắt lạnh lùng như đao, quan sát gian phòng, sau khi xác định không có nguy hiểm, chậm rãi đi vào. Cả người cứ như vậy không thể tin được xuyên vào, nhẹ nhàng, giống như một U Linh.
Đây là một nam tử nhỏ bé gầy yếu, toàn thân bập bềnh nhàn nhạt run động, vô cùng kỳ diệu. Mỗi lần mũi chân hắn rơi xuống đất, mặt đất cũng sẽ nổi lên gợn sóng, gợn sóng trên người cũng sẽ theo đó chấn động theo, toàn thân đều giống như cùng mặt đất dung hợp thành một thể. Hắn lặng lẽ đi qua phòng khách, xuyên qua phòng khách và tường đá trong phòng ngủ, và đi vào phòng ngủ.
Lý Linh Đại kinh ngạc mở mắt:
- Ngươi là ai? Làm sao ngươi vào đây được?
- Có người muốn gặp ngươi!
Nam tử thấp bé giơ tay về phía Lý Linh Đại, gợn sóng toàn thân kịch liệt nổi lên, mặt ngoài tường đá trong phòng đều nổi lên gợn sóng, một cỗ lực lượng kỳ diệu hiện ra Lý Linh Đại.
- Ai phái ngươi tới?
Lý Linh Đại không có bối rối.
- Rất nhanh sẽ biết.
Tay phải nam tử cách không nắm chặt, sóng gợn trên tường toàn bộ nổi lên, rậm rạp quấn về phía Lý Linh Đại.
Nhưng ngay giờ khắc này, tủ quần áo bên cạnh đột nhiên mở ra, Diệp Tiêu Tiêu lạnh lùng giết ra, kim thương chạy như sấm, bạo lấy nam tử.
Có người?
Sắc mặt nam tử khẽ biến, toàn bộ gợn sóng trở về, gắt gao quấn quanh toàn thân, hắn cùng mặt đất giao hòa, trong phút chốc lui đi.
Diệp Tiêu Tiêu chạy tới toàn thân phát lực, lật trên phạm vi lớn, trường thương hung hăng rút xuống mặt đất, tiếng ông ông vang lên, mũi thương hung hăng cắm xuống mặt đất, một nguồn năng lượng khủng bố đổ thẳng xuống đất, vả lại ngay sau đó, theo Diệp Tiêu Tiêu quay cuồng , thân thương mạnh mẽ rút ra, ngay tiếp theo mặt đất mang theo cả căn phòng cũng ầm ầm nổ tung.
Nam tử ngược miệng phun máu, mạnh mẽ rút ra khỏi mặt đất, nhanh chóng rút lui:
- Lăng Không Tiêu Ảnh! Độn!
Nhưng??
Hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn kim thương của Diệp Tiêu Tiêu, tiếng phốc xoẹt vang lên, kim thương chưa tới, thương mang trước một bước xuyên qua lồng ngực hắn, máu bắn tung tóe, hắn như bị sét đánh mạnh mẽ ngửa ra sau, kim thương theo sát , phốc xuy, thật sự đánh vào lồng ngực, lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn nặng nề dán lên tường.
- Oa!
Nam tử lần thứ hai phun máu, toàn thân lần nữa tạo nên run động, muốn mạnh mẽ dung nhập vào tường bỏ chạy.
Kim thương của Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên chuyển, một cỗ kim quang cực hạn nổ tung trong cơ thể hắn, giống như là ngàn vạn kim tuyến bắn ra, đâm thủng nội tạng toàn thân, đánh chết ngay tại chỗ.
Hai mắt nam tử trợn tròn, toàn thân run động dần dần hồi phục, vô lực quỳ trên mặt đất, đầu rủ xuống.
- Làm sao lại giết hắn ta? Vẫn chưa thẩm vấn.
Lý Linh Đại chạy tới.
- Ta biết hắn ta! Sát thủ bí mật của Nam Cung gia tộc - Tuyệt Ảnh!
Diệp Tiêu Tiêu nhíu chặt mày liễu , chậm rãi rút kim thương ra.
- Thật sự là Nam Cung gia tộc?!
Lý Linh Đại nổi giận.
- Thiếu gia thật đoán đúng rồi.
Diệp Tiêu Tiêu nhìn thi thể trên mặt đất, ánh mắt thiếu chút nữa phun ra lửa.
Ngoài thành, đám dong binh trong hoang dã kỳ thật đều là đội ngũ Kim Diễm thành cải trang thành, tối hôm qua bọn họ thật sự tiến công, nhiệm vụ hôm nay chỉ là phô trương thanh thế kiềm chế mà thôi.
Đêm nay lực lượng phòng ngự trong cổ thành rất mạnh, bọn họ cũng không dám cứng rắn xông lên.
Khi trời sáng lên, họ lần lượt rút lui.
Thủ quân trong cổ thành đều thở phào nhẹ nhõm, thật nguy hiểm, xem ra là đã trấn trụ được.
Dân chúng trong thành cũng đều thở phào nhẹ nhõm, lo lắng sợ hãi cả đêm.
Tất cả mọi người đều thoải mái, duy chỉ có Nam Cung Thiền sốt ruột, sát thủ phái đi làm sao lại mất tích, có phải là đã gặp chuyện ngoài ý muốn hay không? Nhưng nàng rõ ràng đã giám sát Ngưu Đại Hải, ngoại trừ hắn, trong thành phủ không có cường giả đặc biệt a.
Nam Cung Thiền sôt ruột, nếu Tuyệt Ảnh thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vậy có nghĩa Nam Cung gia tộc có thể sẽ bại lộ. Trước khi trời sáng lên, nàng đi ra ngoài sân nhà Tần gia, đứng trong rừng lặng lẽ quan sát. Rất yên tĩnh, không có động tĩnh gì.
- Đang nhìn cái gì?
Một giọng nói đột nhiên đi ra khỏi bóng tối bên cạnh.
Nam Cung Thiền nhìn qua, nương theo ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng thấy rõ người đi tới từ nơi đó:
- Tần Mệnh? Tại sao ngươi lại ở đây?
Tần Mệnh mỉm cười, đi về phía Nam Cung Tích.
- Ta cũng muốn hỏi, ngươi làm thế nào có thể ở đây.
- Ta thích dậy sớm, tùy tiện đi một chút.
Nam Cung Thiền cười khẽ, ôn nhu yên tĩnh, tú mỹ ưu nhã.
- Ta cũng là không ngủ được, đi ra ngoài một chút.
- Có tâm sự gì?
Nam Cung Tiến không lui đi, ngược lại nghênh đón ánh mắt Tần Mệnh, sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, Nhiếp Hồn Thuật lặng yên thi triển.