- Đừng phí tâm tư, đối với ta vô dụng.
Tần Mệnh cười lắc đầu.
- Cái gì?
- Nhiếp Hồn Thuật của ngươi, đối với ta…
Tần Mệnh đột nhiên nâng lên một quyền, nặng nề đánh vào bụng Nam Cung Thiền, lực lượng mạnh mẽ có thể so với trọng chùy luân đập, Nam Cung Thiền không hề phòng bị, mạnh mẽ khom lưng, lui về phía sau, Tần Mệnh theo sát, lúc nàng khom lưng, một phen bóp cổ nàng, nhắc lên tới trước mặt, lạnh lùng một câu:
- Vô dụng!
Nam Cung Thiền là tiểu thư nũng nịu, thân thể mềm mại, sao có thể chịu được bạo kích dã man của Tần Mệnh, cứ thế mà đau đớn ngất xỉu.
Tần Mệnh bóp cổ nàng, kéo vào trong phòng, thô lỗ ném tới trên giường.
Tất cả những điều này, đều không có ai chú ý.
Chờ Nam Cung Thiền tỉnh lại, đã là buổi sáng rồi.
Cửa phòng và cửa sổ đều đóng lại, ánh sáng trong phòng lờ mờ, ba người ngồi đấy, một người là Tần Mệnh, một người là Lý Linh Đại, còn có Diệp Tiêu Tiêu.
- Các ngươi...
Nam Cung Thiền mơ màng màng, giật mình tỉnh giấc.
- Tuyệt Ảnh đã chết. Ánh mắt Diệp Tiêu Tiêu không có ý tốt, nữ tử này bề ngoài thoạt nhìn ôn nhu tú mỹ, nội tâm sao lại âm u như vậy, tuổi còn trẻ đã như vậy, lớn lên còn thế nào?
Nam Cung Thiền cố gắng trấn định, cuộn tròn vào trong cùng giường.
- Ta không hiểu các ngươi đang nói về cái gì. Nam Cung gia chúng ta tới giúp các ngươi, đây chính là thái độ của các ngươi đối với ân nhân?
Tần Mệnh trong tay cầm chuôi phi đao:
- Ta không muốn dùng tư hình với ngươi, ngươi tốt nhất là nên nói thật cho ta biết.
- Nói với ngươi cái gì?
- Năm đó có phải Kim Diễm thành các ngươi phục kích phụ mẫu ta hay không?
- Ta thông cảm cho tâm tình ngươi, nhưng ngươi không thể tùy tiện vu khống người vô tội. Ngươi thả ta đi, ta bảo đảm cái gì cũng chưa hề xảy ra, chúng ta sẽ giúp ngươi xây dựng cổ thành.
- Tỉnh lại đi, ngày đó ngươi dùng Nhiếp Hồn Thuật với ta ta cũng đã cảnh giác các ngươi, đêm nay lại phái người đến bắt dì ta! Mặt ngoài làm người tốt, nội tâm đều là mánh khóe ghê tởm như thế, một Nam Cung gia tộc mặt người dạ thú! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đem tất cả những gì ngươi biết nói ra, đừng ép ta dùng tư hình!
- Tần Mệnh, ngươi đủ rồi, ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì.
Nam Cung Thiền cố gắng trấn định.
Hắn không bị Nhiếp Hồn Thuật ảnh hưởng? Làm thế nào nó có thể?! Nam Cung Thiền đối với nhiếp hồn thuật của mình rất có lòng tin, chưa bao giờ thất bại.
Tần Mệnh chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Nam Cung Thiền.
- Ngươi muốn làm gì? Đừng làm bậy! Bên ngoài tất cả đều là người của Nam Cung gia tộc chúng ta.
Nam Cung Thiền nắm chặt cổ áo dùng sức lui về phía góc tường.
- Chính ngươi không biết nắm chắc, xin lỗi.
Tần Mệnh ra hiệu cho Diệp Tiêu Tiêu, cùng dì rời khỏi phòng.
Trong lòng Nam Cung Thiền rốt cục cũng luống cuống, hoảng sợ nhìn Diệp Tiêu Tiêu.
- Ngươi đừng đến, ta thực sự không biết gì cả.
- Ngươi có thể cái gì cũng không nói, chờ ngươi chết, ta sẽ bắt ca ca ngươi lại đây.
Diệp Tiêu Tiêu chậm rãi đi về phía Nam Cung Thiền, sắc mặt âm trầm, mắt đầy hấp dẫn. Nam Cung gia tộc hèn hạ vô sỉ, chính là các ngươi tạo ra thảm án năm đó, là các ngươi hủy hoại Tần gia, hủy hoại Lôi Đình cổ thành, chính là các ngươi... Chúng ta đã chịu đựng đủ sự sỉ nhục trong khu vực khai thác mỏ ở Đại Thanh sơn.
- Không được... Không được...
Nam Cung Thiền thét chói tai, giãy dụa muốn chạy trốn.
Diệp Tiêu Tiêu vung kim thương lên, vô tình đánh xuyên qua nàng.
Trong sân nhỏ.
Tần Mệnh ngồi cùng Lý Linh Đại, sắc trời đã sáng, trong trang viên khắp nơi đều là bóng người bận rộn. Tối hôm qua không xảy ra hỗn loạn nữa, khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Linh Đại ngơ ngác nhìn sân:
- Vì cái gì... vì sao Nam Cung gia tộc lại làm như vậy? Tần gia cùng bọn họ không có thù oán, bọn họ làm sao có thể xuống tay được?
Những năm gần đây, kỳ thật nàng còn ôm vài phần hy vọng, chính là phụ mẫu Tần Mệnh còn chưa chết, chỉ là bởi vì nguyên nhân đặc thù đi xa quê hương, không dám trở về. Nhưng bây giờ, nếu thật sự là Nam Cung gia tộc cướp cống phẩm năm đó, bọn họ sẽ không để cho phụ mẫu Tần Mệnh sống sót.
Chết rồi à? Cứ chết như vậy sao?
- Rất nhanh sẽ điều tra rõ ràng, rất nhanh cái gì cũng biết.
Thanh âm Tần Mệnh rất thấp rất trầm, hắn từng tưởng tượng qua các loại kẻ thù, duy chỉ có không nghĩ tới lại là Nam Cung gia tộc ở Kim Diễm thành. Giờ khắc này, kẻ thù đã sắp xác định, hắn lại không có bất kỳ sự thoải mái nào, ngược lại càng khó chịu hơn.
Xác định hung thủ, cũng xác định sinh tử của phụ mẫu.
Nam Cung Diệu từ xa đi tới, kỳ quái nhìn Lý Linh Đại trong viện. Làm thế nào bà ta có thể sống tốt? Muội muội ta đâu?
- Các ngươi có thấy muội muội ta Nam Cung Thiền không?
Tần Mệnh cố nén xúc động bắt tay hắn, giả vờ kỳ quái:
- Không có a, làm sao vậy?
- Tối hôm qua các ngươi có nghe thấy động tĩnh kỳ quái không?
Nam Cung Diệu thăm dò hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt hai người.
- Động tĩnh gì? Lại có dong binh công thành?
- Vậy cũng không có.
Nam Cung Diệu cảm giác không thích hợp, nhưng lại không thể hỏi quá phận, hàn huyên hai câu liền rời đi, lại đi nơi khác tìm Nam Cung Thiền.
Đi đâu? Có thể đi đâu?
Chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra sai lầm gì, muội muội cùng Tuyệt Ảnh không có hành động?
Không đúng a, nếu không hành động hẳn là ở trong phòng mới đúng, người thì sao.
Nam Cung Thần Dật trở lại thành phủ, hy vọng có thể từ trong miệng Nam Cung Thiền nghe được tin tức tốt, nhưng mà... mất tích?