Hai phụ tử bọn họ hoảng loạn, cũng sốt ruột. Nhưng lại không dễ dàng lên tiếng, nhẫn nại vụng trộm điều tra.
Nửa canh giờ sau, Diệp Tiêu Tiêu từ trong phòng đi ra.
- Thế nào rồi?
Tần Mệnh cùng Lý Linh Đại đứng dậy, không hẹn mà cùng nắm chặt tay.
- Nàng chết rồi. Cũng dẫn ra rồi.
Trong lòng Diệp Tiêu Tiêu ngũ vị tạp trần, khó chịu muốn rơi lệ.
- Là bọn họ?
Hai tay Tần Mệnh càng nắm càng chặt, đầu ngón tay khấu rách da thịt, thấm ra máu tươi.
Diệp Tiêu Tiêu hít sâu vào, cố nén bi thương, kể lại tin tức lột ra từ trong miệng Nam Cung Thiền.
Sự việc xảy ra năm đó chính là thời điểm Lôi Đình cổ thành nổi bật nhất, địa vị ở ngũ đại thành đã vượt qua Kim Diễm thành, đứng hàng đầu tiên, được Thanh Vân tông ưu đãi các loại. Phụ mẫu Tần Mệnh lại song song trở thành trưởng lão nổi danh Thanh Vân tông, cùng đông đảo trưởng lão quan hệ thân mật, hết thảy đều khiến cho Kim Diễm thành ghen tị, bọn họ bắt đầu ở Lôi Đình cổ thành dàn xếp các cơ sở ngầm, giám sát nhất cử nhất động của Tần gia, mua chuộc quản sự và cung phụng Tần gia.
Nam Cung gia ở Kim Diễm thành là muốn phát hiện ra chút bí mật, đến ly gián quan hệ giữa Tần gia cùng Thanh Vân tông. Không nghĩ tới chính là, không lâu sau bọn họ lại ngoài ý muốn phát hiện đại trưởng lão Thanh Vân tông bí mật đi tới Tần gia, sau đó lệnh cho phụ mẫu Tần Mệnh vô cùng bí mật rời đi, cũng mang về một món đồ gì đó, trộn lẫn trong cống phẩm vận chuyển đến Thanh Vân tông.
Bí bảo có thể làm cho hai bên cẩn thận như vậy, tuyệt đối không phải là phàm vật! Nam Cung gia tộc thông qua nhiều phương tìm hiểu, biết được bí bảo thật sự vô cùng quý trọng, cuối cùng sinh ra ác ý.
Kỳ thật chân chính để cho bọn họ hạ quyết tâm, là Đại trưởng lão vậy mà lại mưu đồ bí mật cùng Tần gia, mà không phải tìm Nam Cung gia, đây hiển nhiên là xem Tần gia trở thành tâm phúc, ngược lại xem thường Nam Cung gia.
Tất cả các loại nguyên nhân trộn lẫn với nhau, thúc đẩy bọn họ quyết định tập kích nửa đường.
Về phần phụ mẫu Tần Mệnh cùng đội ngũ áp giải năm đó, đã bị bọn họ bí mật xử tử, thi cốt không còn.
- Bọn họ ngay cả cái gì cũng không biết liền... liền...
Tần Mệnh một cỗ hỏa khí dâng lên trong lòng.
Diệp Tiêu Tiêu chua xót lắc đầu, cho dù là muốn tiếp nhận cái chết của thành chủ đại nhân, nhưng cũng rất khó tiếp nhận nguyên nhân này.
Chết nghẹn khuất, chết vô tội.
- Hèn hạ! Vô sỉ!
Lý Linh Đại tức giận cả người run rẩy, nước mắt tràn ra, chết rồi, thật sự chết rồi!
Tần Mệnh ôm lấy dì, mông lung hai mắt.
Lý Linh Đại gắt gao nắm lấy y phục Tần Mệnh, ô ô khóc.
Diệp Tiêu Tiêu trong lòng khó chịu, quay đầu đi, lau đi nước mắt.
- Hài cốt của phụ mẫu ta ở đâu?
Thanh âm Tần Mệnh phát run.
- Ném xuống sông cho Linh Yêu.
Tần Mệnh thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt rốt cục rơi xuống hai má.
Lý Linh Đại khóc không thành tiếng, đứng không vững. Kết quả này có lẽ đã sớm nghĩ tới, nhưng đến giờ khắc này xác định, trái tim nàng như bị đao cắt, đau đến muốn hít thở không thông.
Tần Mệnh đỡ lấy Lý Linh Đại trở lại phòng, tìm tới Tần Dĩnh.
- Thiếu gia! Thù này báo như thế nào?
Diệp Tiêu Tiêu đã không kìm được được phẫn nộ nữa, nàng muốn cho Nam Cung gia tộc nợ máu trả máu.
Tần Mệnh ngồi trong sân, ngây người thật lâu:
- Linh bảo là gì?
- Là một thanh bảo kiếm, bọn họ trước khi thành chủ đại nhân chết từ trong miệng hắn biết được, bảo kiếm liên quan đến hưng thịnh tương lai của Thanh Vân tông, có thiên đại cơ duyên. Nhưng bọn họ cố gắng nhiều năm cũng không thể giải được bí mật của bảo kiếm. Lần này bọn họ tới đây ân cần chính là vì lấy lòng chúng ta, để chúng ta buông lỏng cảnh giác, sau đó từ trong miệng chúng ta hiểu được bí mật của bảo kiếm.
- Bảo kiếm... Loại kiếm gì?
- Một loại kiếm rất cổ xưa, Nam Cung Thiền chỉ gặp qua một lần.
Tần Mệnh trong lòng phiền loạn thống khổ, đầu kêu loạn, hắn dùng sức xoa trán:
- Nàng còn biết cái gì.
- Biết như thế thôi. Thiếu gia, chúng ta trực tiếp thông cáo cho Thanh Vân tông, để cho bọn họ ra tay, tịch thu cả nhà Nam Cung gia tộc!
- Tìm Khương Bân tới! Để cho hắn đi Thanh Vân tông một chuyến, liên hệ tông chủ, ta ở chỗ này ổn định Nam Cung Thần Dật.
- Chờ một chút!
Lúc này, tàn hồn trong khí hải tần đột nhiên lên tiếng:
- Bảo kiếm? Liên quan đến tương lai hưng thịnh của Thanh Vân Tông? Chẳng lẽ là...
Tần Mệnh ngưng mi, thử giao tiếp với đối phương:
- Là cái gì?
Tàn Hồn trầm mặc trong chốc lát, yếu ớt một câu:
- Hiểu rồi... Toàn bộ hiểu rồi...
- Giải thích rõ ràng, ngươi đã hiểu những gì?
- Năm đó ta vượt qua cổ hải, đi tới nơi hoang biên này, chính là vì tìm kiếm vương quốc cổ xưa biến mất.
- Ta hiện tại đối với bí mật cổ quốc của ngươi không có hứng thú.
- Nghe ta nói xong, nó chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của phụ mẫu ngươi.
-Vương triều viễn cổ rốt cuộc có bí mật gì?
- Bí mật bất tử vĩnh hằng!
- Cái gì?!
Tần Mệnh động dung.
- Vương triều biến mất, sách cổ bị mất, bởi vì ngẫu nhiên, ta đã giải quyết được bí mật phủ bụi! Viễn Cổ Chúng Vương, bí mật bất tử vĩnh cửu!
- Chỉ là truyền thuyết, hay là thật?
- Ta tìm được nơi này, tra rõ vị trí của nó, lại ngoài ý muốn đụng phải tông chủ Thanh Vân Tông. Năm đó hắn cũng đang truy xét, chỉ là không có biết nhiều hơn ta. Hắn tập kích ta, liên thủ trưởng lão Thanh Vân Tông trấn áp ta. Bọn họ không dám giết ta là bởi vì cuối cùng biết thân phận của ta, cũng biết hồn phách của ta tương liên cùng sinh tử bia Đông Hoàng Chiến Tộc, nếu như ta chết, tộc nhân của ta sẽ căn cứ vào vị trí tìm được nơi này.