- Là tông chủ hay tông chủ tiền nhiệm?
- Tông chủ tiền nhiệm, về sau hắn bởi vì thương thế quá nặng mà chết, Thanh Vân tông một mực che dấu bí mật này.
Diệp Tiêu Tiêu kỳ quái nhìn Tần Mệnh, sao đột nhiên không nói lời nào? Lại ngồi đó ngẩn người?
Tàn Hồn nói:
- Ta cho rằng Thanh Vân Tông sẽ không chạm vào di bí của Viễn Cổ Chúng Vương nữa, không nghĩ tới đại trưởng lão này lại bắt đầu đánh chú ý đến nó, còn tìm được ‘ chìa khóa’ mở ra vương triều, Vĩnh Hằng kiếm!
- Vậy ý ngươi có nghĩa là... Thanh cổ kiếm mà phụ thân ta áp giải là Vĩnh Hằng Kiếm?
- Hẳn là không sai được!
Tần Mệnh cau mày, cũng hiểu, thông đồng.
Bí bảo do đại trưởng lão phân công lại là Vĩnh Hằng Kiếm, là chìa khóa mở ra vương quốc Viễn Cổ!
Thanh Vân Tông muốn một lần nữa điều tra vương quốc Viễn Cổ, cướp lấy truyền thừa bên trong!
Trách không được đại trưởng lão sẽ nổi giận, trách không được Thanh Vân tông vẫn không chịu buông tha Tần gia.
Trách không được bọn họ sẽ cho rằng phụ mẫu trộm linh bảo!
Một hồi tìm kiếm về Viễn Cổ Chúng Vương lại vượt qua nhịp độ hơn hai mươi năm, từ khi tông chủ tiền nhiệm đến đại trưởng lão, từ Đông Hoàng Chiến Tộc xa xôi đến Thanh Vân tông rồi đến Lôi Đình cổ thành.
Nhưng mà, đó thật sự là chí bảo? Hay là một lời nguyền! Người liên lụy bên trong tựa hồ đều đã chết, tàn hồn, tông chủ tiền nhiệm, Tần gia, liên lụy Lôi Đình cổ thành toàn thành chịu nhục, Thanh Vân tông thấp thỏm bất an, chỉ có đại trưởng lão Thanh Vân tông hiện tại còn sống.
- Ta lúc ấy cố ý đem Vĩnh Hằng Kiếm giấu đi, không có mang theo bên người, nếu như ta thật sự gặp phải ngoài ý muốn, Vĩnh Hằng Kiếm cũng sẽ bị chuyển đến nơi rất xa. Không nghĩ tới a, đại trưởng lão Thanh Vân tông này rất có thủ đoạn, lại tìm được nó!
Tần Mệnh trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Ngươi dụ dỗ ta khám phá bí mật của Chúng Vương, có phải muốn sống lại hay không?
Bí mật của Chúng Vương liên quan đến bí mật vĩnh hằng bất tử, không thể để Tần Mệnh không suy nghĩ nhiều.
- Ta đã không mở ra bí mật của các vị vua, ta chỉ biết nơi nó tồn tại, nhưng sống lại? Không thể nào. Ngươi càng không cần lo lắng cho ta nữa, ta chỉ là một luồng tàn hồn, hồn phách không trọn vẹn, nguyên nhân hiện tại ta còn có thể tồn tại là Tu La đao cho ta một nơi ở nhờ.
- Bí mật của Chúng Vương đang ở Thủ Vọng Hải Ngạn?
- Phía đông rừng Vân La là một vùng biển mênh mông, nơi đó có một bờ biển đặc biệt. Ngươi quyết định đi, ta giúp ngươi.
- Ngươi có thể cảm giác được vị trí Vĩnh Hằng Kiếm?
- Ta có một điều kiện, ngươi có muốn nghe không?
- Nói đi!
- Nếu ta giúp ngươi làm việc này, ngươi phải nhanh chóng đưa ta trở về Đông Hoàng chiến tộc.
- Thành giao!
- Ta có một bộ khẩu quyết truyền thụ cho ngươi, nó có thể giúp ngươi khống chế Vĩnh Hằng Kiếm.
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Diệp Tiêu Tiêu gọi Tần Mệnh, lo lắng hắn đả kích quá lớn.
- Trước không thể liên lạc với Thanh Vân tông, chuyện này chúng ta tự mình xử lý.
Nếu như Tần Mệnh thông báo cho Thanh Vân tông, Vĩnh Hằng Kiếm sẽ rơi vào tay bọn họ. Đến lúc đó đại trưởng lão sẽ mở ra vương quốc Viễn Cổ, lấy được chí bảo bên trong.
Không, không được!! Tần Mệnh không có khả năng lại tiện nghi cái thứ bất tử kia.
Phụ mẫu vì nó mà hy sinh tính mạng, người của Tần gia vì nó mà chịu hết khổ cực, không thể tiện nghi người khác.
- Thiếu gia, Kim Diễm thành thực lực khổng lồ, chúng ta tự mình động thủ chỉ sợ...
- Gọi Đồ Vệ và Khương Bân lại đây, ta an bài nhiệm vụ cho các ngươi.
Trong lòng Tần Mệnh có kế hoạch. Hắn vừa muốn đạt được Vĩnh Hằng Kiếm, lại càng muốn hủy diệt Nam Cung gia tộc, thuận tiện hãm hại Thanh Vân tông một lần, một công ba việc!
.........
Phụ tử Nam Cung không thể không tiếp nhận hiện thực, Nam Cung Thiền cùng Tuyệt Ảnh hình như thật sự mất tích, biến mất vô tung vô ảnh, bọn họ vô cùng bất an, nhưng lại thật sự nghĩ không ra đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm qua hai cha con bọn họ đều ở thành phòng thủ, vì tránh hiềm nghi, làm chứng cứ ngoại phạm, miễn cho sau đó bị hoài nghi. Bọn họ tin tưởng năng lực của Nam Cung Thiền, giao nhiệm vụ cho nàng rất yên tâm, nhưng tại sao lại mất tích không rõ ràng? Ngay cả một dấu hiệu cũng không có.
Bọn họ không thể tin được Nam Cung Thiền sẽ bị hại, có tâm tính vô tâm, làm sao có thể thất bại?
Nam Cung Diệu lại đi tìm Tần Mệnh tâm sự, muốn thăm dò miệng người.
Nhưng Tần Mệnh trực tiếp không phản ứng, từ trong đội hộ vệ Tần gia cùng vệ đội thương hội chọn bốn vị cường giả Huyền Võ cảnh, hai vị nhất trọng thiên, hai vị nhị trọng thiên, cùng hắn luận bàn võ pháp.
Nam Cung Thần Dật càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cũng bắt đầu khẩn trương, càng không dám mù quáng hành động.
Chẳng lẽ Tần Mệnh đã phát hiện ra?
Chẳng lẽ Nam Cung Thiền thật sự bị hại?
Nếu là như vậy, Tần Mệnh rất có thể đã bí mật thông báo cho Thanh Vân Tông.
Càng nghĩ càng có khả năng, Nam Cung Thần Dật đứng ngồi không yên.
Hắn vốn rất tự tin có thể khống chế Tần gia, đạt được bí mật của cổ kiếm, không nghĩ tới liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chuyện chẳng những không giải quyết, ngược lại càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng nguy hiểm. Cho đến giờ khắc này, hắn mới có cảm giác hoang đường tự đưa đầu vào lưới. Nếu như không phải là hắn tự cho là thông minh lại đến đây hiến ân cần, nếu như hắn không đến Lôi Đình cổ thành, mà là đổi loại phương thức khác cướp đi Lý Linh Đại bọn họ, chuyện đều không có khả năng biến thành như vậy.