Chương 2051: Là ngươi?
Chương 2051: Là ngươi?
Từ Thánh Võ tiến vào Thiên Võ không chỉ cần thân thể cùng võ đạo thăng hoa, càng cần rèn luyện linh hồn, còn có loại Tâm Ma khảo nghiệm từ Địa Võ đến Thánh Võ. Phải vứt bỏ các loại tạp niệm, vượt qua tâm kiếp nạn, mới có thể tân sinh trong triệt ngộ, tiến vào lĩnh vực võ đạo hoàn toàn mới, Thiên Võ Cảnh.
Nhưng, trong lòng Táng Hoa Vu Chủ có oán, có hận, nàng không thể bình tĩnh, những điều này đến từ nhục nhã bi phẫn nhất trong đời của nàng.
Lúc trước là vì hồn niệm lão chủ nhân ảnh hưởng, thả Tần Mệnh đi, hiện tại lão chủ nhân đã không còn, nàng chính là chủ nhân hòn đảo này, là chưởng khống giả của Thiên Đạo áo nghĩa, cảnh giới nàng đột phá nhận đến ràng buộc, nhất định phải chặt đứt ràng buộc.
Táng Hoa Vu Chủ muốn chặt đứt ràng buộc, chính là muốn tiêu trừ hận cùng oán trong lòng, tiêu trừ nhục nhã dằn vặt qua nàng. Cho nên, nàng muốn dằn vặt Tần Mệnh, hung hăng mà dằn vặt, dằn vặt đến chết, để cho hắn thống khổ. Cho đến khi có một ngày, nàng giải hận, tiêu tan, không lại chú ý. Một ngày không được, liền hai ngày, một năm không được liền hai năm, hai năm không được liền ba năm, năm năm.
Tần Mệnh không nguyện ý phối hợp? Vậy thì nghĩ biện pháp để cho hắn không thể không phối hợp!
Táng Hoa Vu Chủ đạp lên cánh hoa, từ trên cao từng bước một đi về hướng cánh đồng tuyết, đi tới trước mặt Tần Mệnh.
Hơn mười đầu Tuyết Lang vây quanh thân thể của Tần Mệnh, điên cuồng mà cắn xé, nhưng huyết nhục Tần Mệnh cứng cỏi, ngay cả huyết quản nội tạng đều bò đầy đường vân màu vàng, chúng xé đến rất tốn sức, cả buổi đều gặm không nổi một miếng. Vài đầu Tuyết Lang hùng tráng dùng sức cắn cánh tay của hắn, dùng móng vuốt đè lấy, dùng sức lung lay đầu.
Càng như vậy, tình cảnh càng là tàn nhẫn.
Táng Hoa Vu Chủ đứng tại trước mặt Tần Mệnh, mắt lạnh nhìn một màn này.
Ngươi không phải đánh không chết ư, ngươi không phải khôi phục nghịch thiên ư, vậy hãy để cho ngươi chết một lần, sống một lần, sống rồi lại chết, sống không bằng chết.
Ngươi không phải rất cuồng sao? Liền đem ngươi đánh cho tàn phế đánh cho nát, bị dã thú gặm làm thức ăn, đợi sau khi khôi phục, lại tới một lần.
Táng Hoa Vu Chủ còn muốn để cho Tần Mệnh giết Tần Lam cùng Mã Đại Mãnh, muốn xem bộ dạng hắn thống khổ ôm đầu kêu khóc.
Xoẹt xẹt!
Một đầu Tuyết Lang cuối cùng từ trên người Tần Mệnh giật xuống một khối thịt lớn, vài đầu Tuyết Lang khác lập tức nhào đầu về phía trước muốn tranh đoạt.
Một đầu Tuyết Lang gặm cả buổi đều không có gặm xuống một khối, thật sự là tức giận, một ngụm kẹp chặt cổ Tần Mệnh, mút vào máu tươi, ngay tại lúc này, Tần Mệnh đột nhiên mở mắt, kim quang chói mắt lập loè tại đáy mắt. Hắn đang chịu đựng lấy toàn thân đau nhức kịch liệt như vỡ vụn, gắt gao giữ lại chút hơi thở kia, không để cho mình hôn mê. Cũng đang chịu đựng lấy khuất nhục bị dã thú cắn xé, cùng đợi chủ nhân Thất Nhạc Cấm Đảo xuất hiện, hắn nhất định phải nhìn một cái, rốt cuộc là tên biến thái nào đang dằn vặt hắn.
Tần Mệnh mở hai mắt ra, trong chốc lát, hồn lực nắm thành đấm mãnh liệt muốn rút Tu La đao, nhưng... Hắn sửng sốt, hai mắt lồi ra, gắt gao dán mắt vào nữ tử gần ngay trước mắt.
Táng Hoa Vu Chủ đều có chút ngưng mi, không nghĩ tới Tần Mệnh đều đã như vậy, vậy mà còn có thể mở mắt ra, hắn cố ý giả bộ bất tỉnh?
Tần Mệnh sửng sờ một chút, chửi ầm lên:
- Mẫu thân nó! Là tiện nhân ngươi! Ngươi thế nào lại còn sống?
Táng Hoa Vu Chủ? Thế nào lại là nữ ác tử này!
Nàng không phải đã chết rồi sao?
Sắc mặt Táng Hoa Vu Chủ trầm xuống:
- Muốn chết!
Bang!
Tần Mệnh đánh đòn phủ đầu, Tu La đao vận sức chờ phát động nháy mắt xuất hiện, hắc khí lượn lờ, lạnh lẽo rét thấu xương, một cỗ sát ý cực hạn tràn ngập trời đất, dường như tuyệt thế hung binh xuất thế, yên tĩnh cả mảnh cánh đồng tuyết này. Hai người cách xa nhau ba thước ngắn ngủi, Tu La đao trong chớp mắt liền đánh về phía mi tâm Táng Hoa Vu Chủ.
- Đinh!
Một thanh âm thanh thúy rung động, vọng trong bầu trời, sóng âm chấn ra rất xa, Tu La đao lại bị Táng Hoa Vu Chủ kẹp lấy giữa ngón tay.
Tần Mệnh ngạc nhiên, bắt được? Tập kích đột nhiên lại gần như thế, vậy mà có thể ngăn cản! Đây chính là Tu La đao, hai ngón tay liền kẹp lấy?
Táng Hoa Vu Chủ run rẩy ngón tay ngọc, dùng sức kẹp lấy Tu La đao, khống chế lấy nó, trong lòng cũng rất kinh ngạc, đây là vũ khí gì? Vậy mà cắt rách cả da nàng, thấm ra máu tươi tinh hồng. Hơn nữa, Hắc Đao bắt đầu khởi động hắc khí càng ngày càng mạnh mẽ, chấn lên lực lượng mạnh mẽ, không ngừng đẩy về phía trước, muốn tránh thoát khỏi nàng.
Táng Hoa Vu Chủ cau mày lại, từng sợi xiềng xích áo nghĩa rậm rạp hiển hiện từ giữa ngón tay, quấn chặt lấy Tu La đao, cưỡng ép phong ấn, khống chế lấy nó, áp chế nó.
Tu La đao rốt cục cũng bình tĩnh, ngay cả hắc khí đều trở nên yếu ớt, bị xiềng xích áo nghĩa tầng tầng quấn quanh.
Chỉ chốc lát sau, Tu La đao hoàn toàn thu lại hắc khí, như là 1 thanh đao nhỏ bình thường, rơi xuống trong lòng bàn tay Táng Hoa Vu Chủ.