Chương 2052: Thảm nhất, điên cuồng nhất (1)
Chương 2052: Thảm nhất, điên cuồng nhất (1)
Hồn niệm Tần Mệnh cùng Tu La đao tương liên, rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự. Đó là xiềng xích gì? Vậy mà có thể ngăn chặn Tu La đao? Hắn mặc dù không cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng Tu La đao, nhưng dù sao cũng là Yêu Đao đương thời a, có thể bại lui, nhưng sao lại có thể bị khống chế?
Táng Hoa Vu Chủ vuốt vuốt Tu La đao, lạnh buốt nặng nề, đao thể đen kịt, nhưng lại không phải đen như thiết khí bình thường, cho người một loại cảm giác quỷ dị, như là một cái clỗ đen cứng lại. Nàng chú ý tới biểu lộ kinh ngạc của Tần Mệnh, đều kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.
Trong đầu Tần Mệnh khẽ động, bỗng nhiên nổi khùng gào thét:
- Đưa ta! Đó là của ta! Đưa ta! Ta giết ngươi tiện nhân... Đưa ta...
- Rất quan trọng sao?
Táng Hoa Vu Chủ nói nhẹ, giọng điệu lạnh như là cánh đồng tuyết băng lạnh.
- Đưa ta! Đó là của ta!
Tần Mệnh toàn thân xương cốt vỡ vụn hơn phân nửa, da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa, khuôn mặt hắn dữ tợn bò về phía Táng Hoa Vu Chủ, phun máu gào thét:
- Đưa nó cho ta, muốn cho ta làm cái gì đều được, đưa ta... Đó là của ta... Không phải muốn giết người sao? Ta giết! Ta lập tức liền giết!
Táng Hoa Vu Chủ thờ ơ, mắt lạnh nhìn Tần Mệnh.
Toàn thân Tần Mệnh đầy là máu úp sấp trước mặt Táng Hoa Vu Chủ, chụp lấy cổ chân của nàng, dùng sức ngửa đầu:
- Đưa ta... Đưa ta a...
Con mắt Táng Hoa Vu Chủ rất đẹp, cũng rất lạnh, nàng cúi đầu nhìn Tần Mệnh:
- Muốn?
- Muốn! Nó rất quan trọng đối với ta!
Táng Hoa Vu Chủ lạnh lùng nhìn hắn trong chốc lát, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ, hòa với lực lượng áo nghĩa, hung hăng xâm nhập trong lòng bàn tay, đụng chạm lấy Tu La đao.
- Rất quan trọng sao? Vậy thì tại trước mặt ngươi... Phá hủy nó...
Một kích toàn lực, không gian lòng bàn tay đều muốn nghiền nát.
Nhưng mà... Bang... tiếng kim loại loong coong đinh tai nhức óc, Tu La đao lặng ngắt như tờ đột nhiên bị khơi dậy một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố, ngay cả xiềng xích áo nghĩa đều vỡ vụn trong nháy mắt. Trong tu la sát giới, tất cả chiến hồn toàn thể thức tỉnh, ngửa mặt lên trời thét dài, như là quần ma gầm loạn, hoặc như là địa ngục bạo loạn, vô tận sát uy phóng lên trời, cuồn cuộn không ngừng, rung chuyển trời đất.
Tu La đao thức tỉnh sát khí khủng bố, hung hăng mà chấn mở tay ngọc của Táng Hoa Vu Chủ, đánh chính là máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong, càng có cỗ oán niệm như tử vong từ tay ngọc xâm nhập thân thể, mãnh liệt chấn vỗ lấy linh hồn của nàng.
Ý định ban đầu của Táng Hoa Vu Chủ là phá hủy Tu La đao, lại không nghĩ rằng lại gây ra cắn trả dữ dội như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị, sắc mặt lập tức trắng bệch, ý thức một hồi thác loạn.
Tần Mệnh nhìn chuẩn cơ hội, đột nhiên bạo lên, thân thể rách nát, nhưng còn có hai cánh chim hoàn hảo, mang theo hắn bay lên trời, đánh về phía Táng Hoa Vu Chủ. Tần Mệnh chụp lấy Tu La đao, nổi khùng dữ tợn, dùng ra lực lượng toàn thân đâm về phía trán Táng Hoa Vu Chủ.
Ý thức Táng Hoa Vu Chủ trong nháy mắt thanh tỉnh, nhưng sát niệm xâm nhập thân thể quá cường liệt. Không phải nàng nói áp chế mà có thể áp chế, cũng không phải mấy hơi như vậy liền khống chế, kỳ thật ngay cả bản thân Tần Mệnh đều phóng thích không ra được lực lượng mạnh như vậy, nhưng nàng lại dùng lực lượng của nàng để cho Tu La đao lầm là mình sắp bị hủy diệt, cho nên... Táng Hoa Vu Chủ vừa muốn khôi phục thanh tỉnh, đưa tay vung mở Tần Mệnh, ý thức lại lần nữa bị sát khí cắn trả, cũng chính là cái cơ hội nghìn cân treo sợi tóc này, Tần Mệnh kẹp lấy Tu La đao cuồng loạn bộc phát lực lượng, đâm về đầu của nàng.
Táng Hoa Vu Chủ ý thức hỗn loạn, linh lực thủ hộ bên ngoài đều yếu ớt.
Phốc phốc!
Mũi đao đâm rách da thịt, cắm vào xương cốt, sát niệm mạnh mẽ lần nữa xâm nhập trong đầu Táng Hoa Vu Chủ, sát khí bắt đầu điên cuồng khởi động trên Tu La đao cũng vô tình tung bay Tần Mệnh, chấn đến linh hồn hắn đều muốn nát bấy, tuy nhiên cũng may Tu La đao đã nuôi bảy tám năm trong thân thể của hắn, tổn thương còn không đến mức trí mạng.
Kịch biến trong điện quang hỏa thạch, tuy nhiên chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Táng Hoa Vu Chủ nhận đến trọng thương, lảo đảo lui về phía sau, đầu đau muốn nứt, ý thức vậy mà xuất hiện huyễn cảnh, như là lâm vào chiến trường giết chóc đáng sợ nào đó, trời đất bay máu, non sông diệt hết, vô số bóng đen chém giết, gào thét ở trong trời đất, tiếng hét hò đinh tai nhức óc như ảo lại như thật, càng chấn đến nàng khí huyết sôi trào.
Tần Mệnh sau khi rơi xuống đất liên tục quay cuồng, máu tươi đầy đất, vài đầu Tuyết Lang muốn nhào đầu về phía trước, lại bị hắn vỗ cánh chém giết. Thừa dịp Táng Hoa Vu Chủ ý thức hỗn loạn, Tần Mệnh cắn răng nhịn đau, nổi điên đánh tới, chụp lấy Tu La đao bị làm tỉnh giấc, từ trên đầu Táng Hoa Vu Chủ nhổ xuống đến, ngay sau đó hung hăng đâm về trong phía miệng khẽ há của nàng, đột nhiên ngoáy một cái, máu tươi văng khắp nơi!