Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2086 - Chương 2086: Thất Nhạc Cấm Đảo

Chương 2086: Thất Nhạc Cấm Đảo Chương 2086: Thất Nhạc Cấm Đảo

Rất nhiều thế lực bắt đầu chủ động cầu cứu liên minh hải tộc, hy vọng có thể chuyển dời toàn tộc đến chỗ đó, cũng có rất nhiều thế lực hy vọng có thể gia nhập Xích Phượng Luyện vực, tìm kiếm đến cấm kỵ Xích Phượng Luyện vực .

Bắt đầu từ giữa tháng sáu, một hồi di chuyển diện tích lớn cùng hỗn loạn bắt đầu trình diễn cuộn sạch toàn bộ Tây Hải, liên minh hải tộc đạt được lực lượng phong phú, bắt đầu chủ động đối kháng Dạ Ma tộc . Rất nhiều thế lực đánh ra cờ hiệu ‘Cùng mưu Dạ Ma, bảo vệ giữ gìn Tây Hải’, hiệu triệu thế lực khắp nơi tạo thành liên minh, kết thành trận tuyến hợp tác, không thể để cho Dạ Ma tộc có thể thừa lúc .

Một hồi tràng cảnh toàn bộ Tây Hải cùng chung chống lại Dạ Ma tộc, còn là bắt đầu cái dạng như trong mong muốn kia .

Nhưng Dạ Ma tộc đã làm tốt chuẩn bị, Xích Phượng Luyện vực cũng trong bóng tối súc tích lực lượng, đây là một hồi chân chính không có đường quay về, cũng là một đoạn chỉ có thể do người thắng đến ghi trong lịch sử!

Tần Mệnh đã đi vào nhanh hai mươi tháng, từ mười tháng trước sau khi Táng Hoa Vu Chủ bế quan thất bại, thì cũng không còn có xuất hiện qua. Tần Mệnh rất nhiều lần thử tới gần cánh đồng tuyết, đều bị bầy Linh Yêu trấn thủ chỗ đó xua đuổi, bị sương mù bầu trời công kích, có vài lần còn bị đánh thành trọng thương, về sau dần dần liền từ bỏ.

Tần Mệnh lo lắng đến Tây Hải, cũng lo lắng đến an toàn của Đồng Hân và mợi người, hắn muốn rời khỏi nơi này, nhưng không thấy được Táng Hoa Vu Chủ hết thảy đều là không tốt.

Tần Mệnh quả thực không nghĩ ra đến cùng Táng Hoa Vu Chủ đang làm gì, lại muốn khốn hắn tới khi nào. Hắn chỉ có thể thông qua tu luyện đến di chuyển lực chú ý, bế quan trong rừng rậm núi sâu, ác chiến trong u cốc hoang dã, gần như khiêu chiến cánh đồng tuyết tất cả Linh Yêu Thánh Võ Cảnh bên ngoài, cũng đi khắp từng cái bí cảnh bảo địa khả nghi.

Mã Đại Mãnh lúc đầu cũng rất nôn nóng, về sau bị lăn qua lăn lại không còn cách nào khác, mặc kệ ngươi làm sao náo làm sao hô, người ta chính là không để ý.

Tần Mệnh đem tất cả tinh lực đều đặt ở tu luyện cùng làm bạn với Tần Lam, trước sau hai mươi tháng xuống đây, võ pháp vận dụng càng thuần thục, thực lực không ngừng mà tăng cường, còn thành công tìm hiểu ra võ đạo hoàn toàn mới trong chúng vương truyền thừa —— Bá Dương Tam Thập Lục Kích!

Hơn nữa tại hai tháng trước, thành công tiến vào Thánh Võ lục trọng thiên! Khoảng cách Thánh Võ đỉnh phong cũng chỉ có tam trọng thiên, không lại xa không thể chạm như vậy.

- Kỳ Nguyên Lăng? Hôm nay tâm tình như thế nào đây? Đánh một chầu a.

Tần Mệnh đi trong rừng rậm cổ lão, tìm kiếm Kỳ Nguyên Lăng, tiểu tử này thực lực không thấy lớn lên, ngược lại là càng ngày càng ẩn dấu.

Ngoài nghìn trượng, lỗ tai Kỳ Nguyên Lăng khẽ động, lập tức làm tỉnh giấc, sắc mặt trở nên u ám khó coi:

- Đúng là gia hỏa âm hồn không tan, tại sao lại đến?

- Kỳ Nguyên Lăng, có ở đây không? Hôm nay khí trời tốt, đến đánh một chầu đi.

Thanh âm của Tần Mệnh hòa với linh lực trôi giạt trong rừng rậm, rõ rõ ràng ràng truyền lại đến Kỳ Nguyên Lăng nơi này.

Kỳ Nguyên Lăng nắm lên linh quả bên cạnh nhét vào trong miệng, xông ra huyệt động chạy như điên về xa xa. Một năm rưỡi a, trước trước sau sau một năm rưỡi, hắn ngoại trừ lúc vừa bắt đầu hành hạ Tần Mệnh mấy lần, về sau liên chiến liên bại, đến bây giờ đã liền bại tám mươi bảy trận.

Liền bại a, cái khái niệm gì, Kỳ Nguyên Lăng ngẫm lại đều có loại xúc động muốn khóc.

Một năm rưỡi xuống đây, hắn là đã dùng hết thủ đoạn, nghĩ hết biện pháp, cái gì đánh lén, chơi cứng, tính toán vân vân..., còn kém mỹ nam kế, nhưng đều không làm gì được Tần Mệnh.

Kỳ Nguyên Lăng là càng đánh càng vất vả, càng đánh càng chật vật, Tần Mệnh là càng đánh càng phấn khởi, quả thực là nghiện.

Tần Mệnh thậm chí còn cùng hắn đánh cược, muốn liền bại hắn chín mươi chín trận, lưu một hồi để cho hắn có một niệm tưởng.

- Kỳ Nguyên Lăng, ở chỗ nào, hôm nay tâm tình ta tốt, nhường ngươi ba chiêu? Năm chiêu cũng có thể thương lượng.

- Có phải là nam tử không? Ngươi đều nghỉ ngơi mười ngày!!

- Nguyên Lăng a, ngươi lười biếng!

- Nếu không phải ta khích lệ ngươi, ngươi có thể nhanh đến Thánh Võ lục trọng thiên như vậy?

- Mau ra đây!!

- Hôm nay lại đánh một hồi, chính là trận thứ tám mươi tám, rất có ý nghĩa kỷ niệm nha.

- Nguyên Lăng... Nguyên Lăng... tiểu Nguyên Lăng của ta nha...

Thanh âm của Tần Mệnh đứt quãng trôi giạt trong rừng cây, để cho Kỳ Nguyên Lăng quả thực phát điên, hắn muốn điên, cũng chịu đủ, lại như vậy xuống dưới muốn tan vỡ.

- Kỳ Nguyên Lăng, đi ra! Ta thắng ngươi chín mươi chín trận, tạm tha ngươi, ân oán xóa bỏ.

- Đủ rồi! Thật cho là ta đánh không lại ngươi? Ta đây là nhường cho ngươi! Không muốn làm cho ngươi mất mặt trước mặt nhi nữ của ngươi!

Kỳ Nguyên Lăng quay đầu lại giận dữ mắng mỏ, nhưng một tiếng gào đi ra, nghiện là qua, nhưng mặt lại trắng, hắn bỏ chạy, quả thực không muốn lại đánh cùng Tần Mệnh. Tiếp tục đánh xuống, Tần Mệnh muốn thành ác mộng của hắn, tương lai tiến vào Thiên Võ khẳng định thành tâm ma! Tựa như nữ tử ngu xuẩn Táng Hoa Vu Chủ kia!

Khóe miệng Tần Mệnh nhếch lên, tìm được rồi!

Mười phút sau, Kỳ Nguyên Lăng bị ngăn ở phía trước một ngọn núi non trùng điệp.

Tần Mệnh lắc lắc cổ, hoạt động lấy xương cốt, đằng đằng sát khí dán mắt vào Kỳ Nguyên Lăng. Tần Lam lung lay bàn chân nhỏ, ôm lấy linh quả, hào hứng bừng bừng nhìn hắn.
Bình Luận (0)
Comment