- Hồn phách ngươi cũng chỉ còn lại một chút, trí nhớ xác định không có vấn đề? Có thể thiếu sót gì đó không?
- Ngươi có phải cảm thấy ta sẽ không mắng người không?
- Coi như ta chưa hỏi.
Tần Mệnh vác hành lý lên, đang muốn mở cửa thì Lăng Tuyết đột nhiên đi vào.
Tần Mệnh bất đắc dĩ:
- Ngươi sẽ không gõ cửa sao? Nếu ta đang tắm thì sao?
- Ngươi đi đâu?
Lăng Tuyết đánh giá Tần Mệnh, một thân trang phục, mang theo bao phục, sau lưng buộc chéo hai thanh vũ khí, dùng da thú quấn chặt.
- Đi ra ngoài săn thú, hoạt động gân cốt.
Lăng Tuyết mang theo mạng che mặt, ánh mắt trong suốt trong trẻo lạnh lùng:
- Ta có giống kẻ ngốc không?
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Ta ra ngoài thu thập những dong binh không có mắt, đây đều là trách nhiệm của ta, ngươi cũng đừng xen vào.
Lăng Tuyết lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi đã quên một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ta ở cách vách ngươi, tường cũng không cách âm.
Tần Mệnh gãi gãi đầu:
- Ta ngủ ngáy ầm ĩ đến ngươi?
Lăng Tuyết thiếu chút nữa muốn đánh hắn:
- Các ngươi giết Nam Cung Thiền, điều tra rõ hung thủ năm đó. Chúc mừng ngươi, Thanh Vân Tông điều tra tám năm không tra được, ngươi vừa trở về liền bắt được hung thủ.
- Không phải ta bắt được, là bọn họ tự mình đưa tới cửa. Nếu ngươi đều đã biết, không trở về thông báo?
- Ngươi nếu thật sự muốn thông báo, đã sớm phái người đi Thanh Vân tông, còn cần ta?
- Ngươi thực sự muốn làm gì, giám sát ta? Lợi dụng ta?
Lăng Tuyết mặt không chút thay đổi:
- Lúc cầu xin ta hỗ trợ thì mặt cười, giúp xong liền không kiên nhẫn? Tần Mệnh, ngươi có phải cảm giác Lăng Tuyết ta dựa vào ngươi, nợ ngươi?
Tần Mệnh ngưng nghẹn không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
- Ngươi muốn đi đâu? Đưa ta đi.
- Lăng Tuyết sư tỷ, ta biết ngươi đối với ta không có ác ý, cũng giúp ta rất nhiều, bằng không ta cũng sẽ không để ngươi ở bên cạnh ta, đúng không? Ta thực sự muốn đi ra ngoài, đi dạo.
- Cam đoan?
- Ta đương nhiên cam đoan, giơ hai tay cam đoan.
Ôi!! Khương Bân đẩy cửa tiến vào, cười nói:
- Thiếu gia, chuẩn bị xong, bản đồ Thủ Vọng Hải Ngạn cũng tìm được... Ồ? Lăng Tuyết cô nương?
Lăng Tuyết đứng ở nơi đó giống như một tảng băng trôi, tung bay khí lạnh, cô cũng không nói lời nào nữa, cứ như vậy nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh giơ hai tay xuống cũng không được, giơ lên cũng không được, đó gọi là xấu hổ.
- Ách... Ta có đến sớm không?
Khương Bân cẩn thận lui về phía sau, nhếch miệng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Sao lại đi ra?
Đồ Vệ và Diệp Tiêu Tiêu đang đi theo.
- Suỵt! Đi trước đi, chúng ta hãy đi trước! Vợ chồng son cãi nhau.
Khương Bân lặng yên phất tay.
- Ai với ai?
- Thiếu gia và Lăng Tuyết cô nương a.
- Ồ...
Đồ Vệ và Diệp Tiêu Tiêu nhìn căn phòng thật sâu, thật sự theo được rồi sao?
Tần Mệnh rời khỏi Lôi Đình cổ thành trong đêm khuya, xuyên qua hoang dã, trở về rừng rậm Vân La.
Thế nhưng tổ hai người lại biến thành tổ ba người, có thêm Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết cũng không nghĩ tới Tần Mệnh lại nhanh như vậy tra được hung thủ năm đó, còn không thể tưởng tượng nổi xâu chuỗi tất cả mọi chuyện. Nàng có thể khẳng định có liên quan đến Tàn Hồn, đương nhiên phải đi theo Tần Mệnh, muốn xem hắn muốn làm cái gì, có thể cùng Tàn Hồn liên thủ nguy hại Thanh Vân Tông hay không.
- Lăng Tuyết sư tỷ, chuyện năm đó ngươi hình như biết rất nhiều, sư phụ ngươi nói cho ngươi?
Lần này đi vào rừng rậm Tần Mệnh không còn khẩn trương nữa, có vị Địa Võ Cảnh Khương Bân này đi cùng, hắn không chỉ có thể dễ dàng lên đường, còn có thể tìm Linh Yêu đến mài giũa võ pháp hoàn toàn mới của mình.
- Ngươi muốn nói gì?
Lăng Tuyết trước sau như một, vẫn thanh lãnh cao ngạo, bước chân nhẹ nhàng, giống như phù quang lướt ảnh theo Tần Mệnh chạy như điên.
- Ngươi biết cổ kiếm tên gì?
- Vĩnh Hằng Kiếm!
- Ngươi biết Thủ Vọng Hải Ngạn?
- Ta biết nơi đó có một bí mật chôn cất, những thứ khác không biết.
- Năm đó Thanh Vân Tông liên thủ Lôi Đình cổ thành tìm kiếm Vĩnh Hằng Kiếm, chỉ có đại trưởng lão tham dự, hay là có càng nhiều người?
- Ngươi muốn nói gì?
Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh, Tần Mệnh nhìn như tùy ý đi tới, chém cành cây cỏ dại trước mặt.
- Tùy tiện hỏi một chút.
- Ta nhớ ngươi từng nói qua một câu, ngươi hận kẻ thù của ngươi, sẽ không hận Thanh Vân tông.
- Ta cũng không hận Thanh Vân Tông, ta không phải chó điên, ai cũng cắn. Nhưng thù dù sao cũng phải báo, bằng không coi là người sao?
- Ngươi muốn báo như thế nào?
- Có thể báo như thế nào thì báo như thế đấy, ta làm việc từ trước đến nay dứt khoát lưu loát.
- Ngươi dứt khoát lưu loát chính là giết?
- Bằng không giữ lại gây họa cho ta? Là kẻ thù, phải giết, quản hắn mười tên hay một trăm tên, kiếm của ta... Không ngại nhiều.
Tần Mệnh trèo lên tán cây phía trước, quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết, dùng sức bật lên, toàn lực di chuyển ở giữa những gốc cây cổ thụ tốc độ.
Lăng Tuyết chậm rãi dừng lại, sư phụ nói không sai, Tần Mệnh một khi biết sự thật, thù hận sẽ dời đi, từ đại trưởng lão từng là duy nhất, tỏa ra trên càng nhiều người.
Khương Bân không vội vàng đi theo, bất thình lình nói:
- Lăng Tuyết cô nương, thiếu gia nhà ta không tệ, có một nam tử cường thế so với những người ẻo lả kia tốt hơn, có cảm giác an toàn.
Lăng Tuyết quyết đoán không để ý tới hắn. Người một nhà này tình huống là gì, sợ thiếu gia nhà ngươi không cưới được thê tử sao?
Ba ngày sau, họ vượt mấy trăm dặm đi sâu vào nơi sâu nhất của rừng Vân La.
Nơi này Linh Yêu lui tới, hiểm cảnh sinh ra, bọn họ thoáng chậm lại, để tránh bị tập kích.