Lôi Đình cổ thành !
Đồ Vệ đem Vĩnh Hằng Kiếm giao cho tận tay Tần Mệnh:
- Sau khi cổ kiếm bừng tỉnh, lao ra khỏi thành phủ, ở trên cao phóng ra kiếm khí cường đại, hướng toàn thành chiếu ra mười tám hư ảnh thật lớn.
- Hình ảnh như là pho tượng, chúng phát ra thanh âm thật lớn, thê lương hoành tráng, vô cùng thần bí.
Khương Bân chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt cổ kiếm bừng tỉnh, dân chúng cả thành đều cảm nhận được rung động, thậm chí có loại cảm giác kỳ quái muốn nhịn không được muốn hành bái.
Diệp Tiêu Tiêu tò mò:
- Thiếu gia, cổ kiếm này có bí mật gì?
- Nó gọi là Vĩnh Hằng Kiếm.
Tần Mệnh nắm chặt chuôi kiếm, giơ cao lên trời, thân kiếm cổ xưa nặng nề, lấy lực lượng của Tần Mệnh đều cảm thấy đè tay.
Đồ Vệ cảm giác thiếu gia nhà mình càng ngày càng thần bí, hắn làm sao có thể hiểu được thanh kiếm này, làm sao có thể có thanh kiếm này 'Kinh Kiếm Quyết' cùng 'Thu Kiếm Quyết'?
Khương Bân hỏi:
- Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi bảo vệ tốt cho Lôi Đình cổ thành. Mặc kệ Kim Diễm thành đến điều tra cái gì, tùy bọn họ điều tra, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận là chúng ta lấy đi cổ kiếm.
- Vạn nhất Kim Diễm thành trực tiếp tới tiến công thì sao? Bây giờ họ hẳn là rất sợ hãi, vội vàng mà nhảy tường đây này.
- Bọn họ tạm thời không dám, trước khi không xác định được cổ kiếm rơi xuống tay ai, bọn họ còn không dám cắn lung tung.
- Thiếu gia, ngài xác định chuyện xảy ra ở Kim Diễm thành sẽ kinh động Thanh Vân Tông?
- An bài vài người đi ra ngoài lan truyền lời đồn, đem chuyện nháo đủ lớn, đến lúc đó Thanh Vân tông muốn không chú ý cũng khó.
Tần Mệnh tin tưởng chỉ cần Thanh Vân tông điều tra, hẳn là có thể liên tưởng đến Vĩnh Hằng Kiếm, đến lúc đó lửa giận của Thanh Vân tông sẽ giáng xuống Kim Diễm thành, sẽ hủy diệt Nam Cung gia tộc!
Mối thù năm đó, mượn tay Thanh Vân tông báo!
Mặc dù tiếc nuối không thể tự mình ra tay, nhưng muốn bảo vệ bí mật Vĩnh Hằng Kiếm, chỉ có thể làm như vậy.
- Các ngươi hãy bảo vệ cổ thành thật tốt, ta phải rời đi một thời gian.
Khương Bân hỏi:
- Thiếu gia ngươi muốn đi đâu?
- Chuyện này mới chỉ mới bắt đầu. Khương thúc, cùng ta ra ngoài làm một chuyện.
- Được rồi! Ta sẽ tìm một số huynh đệ nhanh nhẹn.
- Không, một mình ngươi là được. Hãy nhớ, đừng để bất cứ ai biết ta đã rời đi.
- Đi đâu?
- Thủ Vọng Hải Ngạn.
Bọn người Khương Bân hai mặt nhìn nhau, bọn họ càng ngày càng không hiểu thiếu gia nhà mình.
- Rừng rậm Vân La mấy tháng tới sẽ rất loạn, các ngươi cái gì cũng không cần quản, chỉ cần bảo vệ tốt cửa thành bảo vệ tốt người nơi này là được.
Đồ Vệ chần chừ nói:
- Thiếu gia, ngài ít nhất phải nói cho chúng ta biết chuyện gì sẽ xảy ra, để cho trong lòng chúng ta có một ngọn nguồn.
- Không phải ta không tin tưởng các ngươi, hiện tại còn chưa phải lúc.
Tần Mệnh dùng da thú bọc lấy Vĩnh Hằng Kiếm, bắt đầu thu thập hành lý.
Đạt được Vĩnh Hằng Kiếm, hủy diệt Nam Cung gia tộc, chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, đến lúc đó Thanh Vân tông sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ toàn lực điều tra tung tích Vĩnh Hằng Kiếm, trước đó, Tần Mệnh cần tạo nên hỗn loạn, đem ánh mắt Thanh Vân tông dời đi, thuận tiện lấy được Chúng Vương truyền thừa.
Chờ Thanh Vân Tông hoàn toàn hiểu được, truyền thừa đã thuộc về hắn, hơn nữa khó truy xét đến trên đầu hắn.
Tương lai chờ hắn lĩnh ngộ truyền thừa, tăng cường thực lực, lại tuyên chiến Thanh Vân tông, báo huyết thù!
Đồ Vệ cũng không biết nên khuyên Tần Mệnh như thế nào, hắn có thể đoán được Tần Mệnh là muốn báo thù, cũng là muốn bảo vệ Lôi Đình cổ thành, tâm tình này có thể hiểu được, nhưng vấn đề là phải đối mặt với loại quái vật khổng lồ như Thanh Vân Tông, mạnh mẽ mạo hiểm quá nguy hiểm.
- Nhất định phải bảo vệ tốt thiếu gia.
Đồ Vệ ở bên ngoài nghiêm túc nhắc nhở Khương Bân.
Thiếu gia đây là điên cuồng, hay là can đảm? Hắn thật sự không hiểu, hài tử mười mấy tuổi nhà ai lại dám đối nghịch với bá chủ Bắc Vực, còn làm hăng hái như vậy? Hắn ngẫm lại đều kinh hồn bạt vía, trước kia là vì thiếu gia dũng mãnh vui mừng, hiện tại thì sao? Đây đâu phải dũng mãnh a, đây quả thực chính là trời không sợ đất không sợ.
- Mấu chốt là ta không biết phải làm cái gì a, tốt xấu gì cũng nên để cho ta có chút chuẩn bị.
Khương Bân buồn rầu.
- Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt an toàn cho thiếu gia, những thứ khác cứ đi theo hắn đi.
Đồ Vệ thở dài, chỉ mong thiếu gia thật sự đã chuẩn bị xong.
Diệp Tiêu Tiêu nhìn căn phòng đóng chặt:
- Tin tưởng thiếu gia đi, nhìn xem chuyện ngài ấy làm mấy ngày nay, thoạt nhìn rất điên cuồng, nhưng kỳ thật khắp nơi đều chuẩn bị. Người khác đi từng bước một, hắn đi một bước nhìn ba bước!
Trong phòng, Tần Mệnh thu dọn hành lý xong, lại cùng Tàn Hồn chải chuốt hành động bố trí của bọn họ.
Lần này không chỉ liên lụy đến Thanh Vân tông, có thể ngay cả vương phủ và các tông khác cũng sẽ hấp dẫn tới đây, một khi đi sai, hậu quả sẽ phải do hắn gánh chịu.
- Ngươi còn có cái gì chưa nói?
Tần Mệnh nhiều lần hỏi tàn hồn.
- Tất cả những gì ta biết ta đều đã nói, những thứ khác phải đến Thủ Vọng Hải Ngạn điều tra kỹ rồi mới quyết định. Năm đó ta chỉ là điều tra hơn phân nửa, không đợi thật sự đi vào đã bị lão gia hỏa Thanh Vân tông kia nhìn chằm chằm.
- Ngươi xác định ngươi ý thức tỉnh táo?
Tần Mệnh đột nhiên hỏi một câu.
- Ý ngươi là sao?