Chương 2133: Ngươi tốt, ta là Tần Mệnh (2)
Chương 2133: Ngươi tốt, ta là Tần Mệnh (2)
Đường Ngọc Chân nhìn Võ Vương, trong lòng bỗng nhiên có loại cảnh giác không hiểu thấu.
- Ngọc Chân! Hỏi thái độ Lôi Đình cổ thành các ngươi!
Đường Ngọc Sương cố ý cắn lại mấy chữ Lôi Đình cổ thành. Tâm tình nàng hôm nay rất khó chịu, hội nghị hôm nay rất là quan trọng, vậy mà người của Tần gia không có một ai đến, ý tứ rõ ràng là Đường Ngọc Chân đến đại biểu. Đường đường là công chúa hoàng thất, công nhiên đại biểu phu gia? Đối với hoàng thất mà nói không thể không bảo là một sự nhục nhã! Tại trong lòng Đường Ngọc Sương, hoàng thất vĩnh viễn chí thượng, dù cho gả đi ra ngoài cũng phải mọi chuyện trước hoàng thất mới đến nhà chồng.
Đường Ngọc Chân không có chú ý giọng điệu tỷ tỷ, hơi chút cân nhắc, gật đầu nói:
- Lôi Đình cổ thành đồng ý hoà giải!
- Huyết Tà Tông đồng ý hoà giải.
- Thanh Vân tông đồng ý.
- Các ngươi đã đều đồng ý, hoàng thất sẽ trợ giúp cân đối Thánh Đường, Thiên Đạo Tông cùng các vương phủ tông môn khác.
Mọi người dồn dập tỏ thái độ, thái độ đã định, kế tiếp chính là làm sao hợp tác.
Đường Ngọc Sương nói:
- Đây là lần đầu tiên liên hợp hợp tác của Bắc Vực, các vị có ý kiến gì, không ngại đều mang ra.
Ngoài hội đường, Triệu Long Thành đang cùng Tần Dĩnh chờ đợi kết quả lần hội nghị này. Hắn đã dừng hơn một tháng tại thành phủ Tần gia, quan hệ cùng Tần Dĩnh càng ngày càng thân mật, từ trước kia xưng hô là ‘Cô nương’ hiện tại biến thành ‘Muội muội’, cũng bắt đầu mở lời nói đùa, cùng một chỗ tản bộ. Chỉ là Tần Dĩnh tựa hồ có bóng mờ đối với thảm án Lôi Đình năm đó, vẫn luôn bảo trì khoảng cách vi diệu đối với hắn.
Triệu Long Thành nhìn hội đường đề phòng sâm nghiêm phía trước, ưu thương than thở lấy.
- Nếu như năm đó Võ Vương Phủ không trở mặt cùng Tần gia, cần phải thật tốt, Dĩnh muội muội cũng không có đề phòng sâu như vậy đối với ta.
- À? Không không, Triệu công tử hiểu lầm, ta không có thành kiến đối với ngươi.
Triệu Long Thành lắc đầu:
- Nếu như ta không phải nghĩa tử Võ Vương, ngươi không phải tiểu thư Tần gia, trận ‘Mệnh trung chú định’ vô tình gặp được tại Huyễn Linh Pháp Thiên kia sẽ thật tốt đẹp.
Tần Dĩnh mặt ngọc ửng đỏ, khẽ mím môi môi son, không biết trả lời như thế nào. Mấy ngày gần đây nhất, Triệu Long Thành thường xuyên cảm khái như vậy, ý ở ngoài lời để cho nàng e lệ lại xoắn xuýt.
- Dĩnh muội muội, mặc kệ hôm nay kết quả hội đàm thế nào, ta đều muốn để cho ngươi biết, ngày đó có thể gặp phải muội, cứu muội trong rừng rậm, đều là vận may của ta, ta chỉ hy vọng có thể lại tới một lần, ta có thể làm tốt hơn.
Triệu Long Thành bỗng nhiên quay người, giữ chặt tay ngọc của Tần Dĩnh.
Tần Dĩnh vô ý thức muốn rút về đi, lại bị hắn ngay sau đó bắt lấy, nhìn thẳng con mắt của Tần Dĩnh:
- Dĩnh muội muội, nếu như hôm nay hội đàm có một kết quả tốt, xin cho phép ta cùng ngươi vài năm nhiều hơn. Nếu quả thật có cái gì ngoài ý muốn, cũng xin nàng vĩnh viễn nhớ kỹ, ngày đó người cứu nàng là Triệu Long Thành, mà không phải nghĩa tử Võ Vương gì.
Tần Dĩnh chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Triệu Long Thành, mặt ngọc nở hoa hồng, dùng sức rút lấy tay.
Triệu Long Thành nắm thật chặt.
- Dĩnh muội muội, đáp ứng ta, cũng xin tin tưởng ta, được không?
- Ta...
- Ừm??
Triệu Long Thành đợi chờ nhìn Tần Dĩnh, hôm nay thời cơ thật là khéo, rất tốt để ra tay.
- A!
Tần Dĩnh bỗng nhiên sợ hãi kêu to, con mắt mở to, đôi môi đỏ mọng khẽ há, thật không thể tin được nhìn Triệu Long Thành, không, là sau lưng Triệu Long Thành.
Một nam tử, một gương mặt quen thuộc để không thể quen thuộc hơn.
Tần Mệnh đứng tại sau lưng Triệu Long Thành, thần sắc quái dị nhìn hai nam nữ lôi kéo ngọt ngào.
Đây là Tần Dĩnh sao? Thay đổi thật lớn! Đều đã yêu đương??
- Dĩnh muội muội như thế nào?
Triệu Long Thành kỳ quái, quay đầu nhìn lại, không vừa lòng quát lạnh:
- Ngươi là ai? Ai bảo ngươi đứng đằng sau ta! Lui ra!
Bên ngoài hội đường tụ lấy rất nhiều người, có đội cận vệ đến từ Võ Vương Phủ, có đệ tử Thanh Vân tông cùng Huyết Tà Tông, cũng có vệ đội Hoàng Gia của hoàng thất. Nhưng cho đến lúc này mới trong chốc lát liên tiếp tỉnh giấc, ồ? Làm sao lại nhiều thêm một người!
Tần Mệnh nhìn Triệu Long Thành, bộ dáng không tính anh tuấn, còn tính nén lòng mà nhìn lần hai, hơn nữa góc cạnh rõ ràng, có cỗ khí chất kiên nghị.
Tần Dĩnh bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Đại ca? Là ca ca! Ta đang nằm mơ sao?
- Ta đang nói chuyện với ngươi, lui ra!!
Triệu Long Thành quát tháo, đệ tử thị vệ nhà ai? Có hiểu quy củ hay không!
- Đại ca!!
Tần Dĩnh kinh hỉ thét lên, cũng không biết từ ở đâu ra khí lực, tránh ra khỏi Triệu Long Thành, nhào tới trong ngực Tần Mệnh, dùng sức ôm lấy, kích động mà lại nhảy lên.
Tần Mệnh cũng kích động, ôm lấy Tần Dĩnh, cảm khái nghìn vạn.
Sắc mặt Triệu Long Thành càng khó coi, đại ca? Đại ca gì! Hắn theo đuổi Tần Dĩnh một tháng, hôm nay mới lần đầu tiên nắm tay, còn là cưỡng ép kéo lấy, nam tử này liếc nhìn nàng một cái, cứ như vậy yêu thương nhung nhớ?
Đồ Vệ, Khương Bân, Diệp Tiêu Tiêu, đều trừng to mắt, không dám tin nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện.
- Thiếu gia? Cái này... Cái này cái này... Là thiếu gia! Thiếu gia trở về!!
- Đại ca! Đại ca! Đại ca... Huynh trở lại lúc nào?
Tần Dĩnh kích động mà nắm lấy y phục của Tần Mệnh, ngẩn đầu nhìn hắn, con mắt đều đỏ.