Chương 2134: Trở mặt (1)
Chương 2134: Trở mặt (1)
- Ta vừa đến.
Tần Mệnh sủng nịch sờ sờ cái mũi nhỏ đẹp của nàng, bảy năm không gặp, cũng đã lớn thành đại cô nương. Đều nói nữ nhi lớn mười tám thì thay đổi, nhưng nàng biến hóa quá lớn, đều nhanh nhận không ra.
- A a a, đại ca!!
Tần Dĩnh kích động, dùng sức nhảy lên trong lòng ngực của hắn, ôm chặt cổ chết sống không muốn buông lỏng ra.
- Thiếu gia!!
Đồ Vệ, Khương Bân, Diệp Tiêu Tiêu, còn có rất nhiều thị vệ Tần gia giật mình tỉnh giấc, vừa vui lại động, ôm quyền hành lễ.
Đại ca? Thiếu gia?
Triệu Long Thành trong bóng tối hít một, một cái tên đột nhiên nện vào trong đầu, Tần Mệnh? Thành chủ Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh!!
Huyết Tà Tông, Thanh Vân tông, còn có đội ngũ Võ Vương Phủ cùng hoàng thất, đều có người quen lục tục nhận ra Tần Mệnh. Bọn hắn đều có chút hoảng hốt, là Tần Mệnh! Không sai được, chính là hắn! Đi bảy năm? Hắn vậy mà trở về!
Tần Mệnh gật gật đầu với đám người Đồ Vệ, vỗ nhẹ vai Tần Dĩnh:
- Tốt tốt. Trước giới thiệu cho ta, ngươi đây là... Bạn tốt?
Tần Mệnh sốt ruột trở lại, không đợi xuyên qua Vân La rừng rậm, lại cũng kềm nén không được kích động, vung ra đám Hắc Phượng, bay qua non sông rừng rậm, xông về Lôi Đình cổ thành. Hắn nhìn pho tượng chúng vương, nhìn đô thị phồn hoa náo nhiệt, liền vội vàng trở về nhìn Tần Dĩnh, dì và mọi người, không nghĩ tới vừa mới tiến đến liền nhìn thấy Tần Dĩnh cùng một nam tử lôi kéo, trên mặt còn thẹn thùng đỏ ửng.
Tần Mệnh trong tiềm thức vẫn là xem Tần Dĩnh là tiểu hài tử, còn thật không có làm tốt chuẩn bị để nàng yêu đương. Đây là công tử nhà nào, ánh mắt không tệ lắm!
- Hắn là Triệu Long Thành.
Khuôn mặt Tần Dĩnh ửng đỏ, nhưng vẫn là dùng sức kéo cánh tay của Tần Mệnh, thân mật mà ôm lấy.
- Xin chào, ta là Tần Mệnh.
Tần Mệnh mỉm cười gật đầu, chủ động đưa tay ra.
Trong lòng Triệu Long Thành nhịn không được nhảy lên, đối với Tần Mệnh đang duỗi ra tay, vậy mà đã quên phản ứng. Tần Mệnh mấy năm này mặc dù là tại Cổ Hải xa xôi, tin tức truyền về rất ít rất ít, nhưng vẫn là có một ít đồn đãi, người khác không biết, nhưng hắn với tư cách nghĩa tử Võ Vương lại có tư cách giải.
Cái gì cầm thánh khí bỗng loạn Cổ Hải, cái gì từ hư không kéo ra thời không Thánh Sơn, cái gì một mình đấu với thiên tài hải tộc, cái gì tách phân liên minh hải tộc, vân vân..., có nhiều thứ nghe đều chưa từng nghe qua. Mặc dù đồn đãi hỗn loạn không chịu nổi, đủ loại đều có, hắn liền có mười mấy lần nghe được tin tức Tần Mệnh chết, nhưng vẫn là có thể đại khái hiểu rõ Tần Mệnh điên cuồng tại Cổ Hải. Cái này tuyệt đối không phải là không sợ trời không sợ đất, mà là con buôn chiến tranh cái gì cũng đều có thể làm được.
Triệu Long Thành nuốt nước bọt, tại sao cái tên điên này lại trở về! Còn là tại thời khắc đặc thù mẫn cảm này!
- Ngươi tốt?
Tần Mệnh đưa tay, cười nhìn Triệu Long Thành. Còn rất thẹn thùng. Không tệ không tệ, nam hài thẹn thùng thường rất hồn nhiên.
- Xin chào, Tần Thành chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Triệu Long Thành hoàn hồn, vội cầm chặc tay của Tần Mệnh, nhưng tay vậy mà không thể khống chế run rẩy.
Tần Mệnh có chút kỳ quái, thế nhưng cũng không có nghĩ nhiều:
- Các ngươi đã quen biết bao lâu?
- Một tháng.
- Mới một tháng a.
Tần Mệnh nghiêng đầu nhìn Tần Dĩnh e lệ, một tháng liền như vậy? Tốc độ phát triển rất nhanh nha.
- Đúng vậy a. Mới một tháng.
Triệu Long Thành cũng không biết nên nói cái gì, cùng cười. Hắn đều không biết mình là như thế nào, bình thường cơ trí tỉnh táo, nhanh mồm nhanh miệng, lúc này vậy mà lại không nói nên lời. Theo lý thuyết không nên a, hắn khi trước đều chưa thấy qua Tần Mệnh, vì cái gì lại sợ hãi? Vì cái gì!
Tần Mệnh nhìn Triệu Long Thành thật sâu, giống như rất căng thẳng? Ta có đáng sợ như vậy sao? Hắn vỗ nhẹ cánh tay Triệu Long Thành:
- Đừng sợ, ta không ăn người. Triệu công tử lớn bao nhiêu?
- Năm nay vừa đầy hai mươi.
Tần Mệnh gật đầu, hai mươi tuổi Huyền Võ lục trọng thiên, dùng hoàn cảnh linh lực cùng tài nguyên Bắc Vực, có thể đạt đến loại cảnh giới này cũng tính là rất tốt. Nhớ rõ năm đó khi Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra, lục trọng thiên đều là đỉnh cấp thiên tài.
Không tệ, rất không tồi, Tần Dĩnh thật tinh mắt.
- Tần Thành chủ quá khen, so về ngài kém xa.
- Người ở đâu? Tại sao các ngươi lại quen biết nhau?
Tần Mệnh nhịn không được liền muốn hỏi nhiều vài câu, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp. Mặc dù khó tiếp thụ muội muội đột nhiên muốn yêu đương, nhưng vẫn là thay nàng cao hứng, chỉ cần nam hài này là thật tâm đối xử tốt với Tần Dĩnh.
- Ca ca, hắn...
Tần Dĩnh bỗng nhiên có chút thẹn thùng, còn có chút sợ hãi.
- Như thế nào, còn ngượng ngùng?
Tần Mệnh ha ha nở nụ cười.
- Thiếu gia, vị này chính là công tử Võ Vương Phủ, Triệu Long Thành, là nghĩa tử Võ Vương.
Đám người Đồ Vệ vây qua đến, đánh giá Tần Mệnh, kềm nén không được kích động trong lòng. Thiếu gia vậy mà trở về! Bảy năm a, bọn hắn quá mong nhớ hắn! Thiếu gia thoạt nhìn càng trưởng thành, cũng giống như cao lớn hơn, vậy mà còn cho bọn hắn một loại khí thế áp bách cường đại.
Nụ cười trên mặt Tần Mệnh từ từ thu liễm, nhìn nhìn Khương Bân:
- Lặp lại lần nữa?
- Hắn là nghĩa tử Võ Vương, Triệu Long Thành.
Trong lòng Khương Bân không thể không yếu đi.
Tần Mệnh híp mắt, nhìn chằm chằm Khương Bân.
- Tần Thành chủ, là như thế này, ta tại Huyễn Linh Pháp Thiên cứu...