Chương 2135: Trở mặt (2)
Chương 2135: Trở mặt (2)
Triệu Long Thành vừa muốn nói chuyện, Tần Mệnh phất tay cắt ngang, ánh mắt vẫn là dán mắt vào Khương Bân, một câu một lần:
- Là ai, để cho người của Võ Vương phủ, tiến vào cửa Tần gia ta!
- Thiếu gia, là như thế này...
- Trả lời trước ta.
Tần Mệnh nhìn Khương Bân, lại nhìn về phía Đồ Vệ cùng Diệp Tiêu Tiêu.
- Là ta.
Khương Bân từ từ cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tần Mệnh.
Đồ Vệ cùng Diệp Tiêu Tiêu đều từ trên người Tần Mệnh cảm nhận được một cỗ khí tràng đặc biệt đến cường đại, giờ phút này có chút một nghiêm túc, lại ép tới bọn hắn có chút không thở nổi.
- Ca ca.
Tần Dĩnh yếu ớt khẽ gọi, nàng bỗng nhiên cảm thấy khí thế trên người ca ca quá dọa người, thật giống như là muốn giết người.
Bầu không khí bên ngoài hội đường bỗng nhiên trở nên áp lực, đội ngũ khắp nơi cũng không dám nói lung tung, vừa cảnh giác vừa khẩn trương nhìn Tần Mệnh, đều từ trên người hắn cảm nhận được một loại khí thế vô cùng đáng sợ cỗ nhưng không nói nên lời.
Tần Mệnh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng, lúc này mới nhìn về phía Triệu Long Thành:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Triệu Long Thành cũng bị Tần Mệnh đột nhiên biến hóa hù đến, trong lòng âm thầm căng thẳng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, giải thích nói:
- Hơn một tháng trước, Dĩnh muội muội gặp nạn tại Huyễn Linh Pháp Thiên, ta trùng hợp đi qua, cứu nàng.
- Ngươi cứu nàng?
- Đúng.
- Ngươi cứu nàng?
Tần Mệnh hỏi lại.
- Vâng, ta cứu nàng.
Triệu Long Thành đón lấy ánh mắt Tần Mệnh, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
Tần Mệnh nhìn Triệu Long Thành một lát, lại nhìn về phía đội ngũ khắp nơi xung quanh:
- Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?
- Thiếu gia, hôm nay là Võ Vương đến cùng chúng ta hoà đàm, tông chủ Thanh Vân tông cùng Cừu tông chủ Huyết Tà Tông còn có hai vị trưởng bối hoàng thất đều đến.
- Nói chuyện gì?
- Tạm thời để xuống mâu thuẫn, hòa bình ở chung.
- Ta là rời khỏi bảy năm sao? Sao ta lại cảm giác như bảy mươi năm. Là thời cuộc biến hóa, hay là còn có chút chuyện các ngươi đều đã quên.
Tần Mệnh tự nói vài câu, đi về phía trước hội đường. Nhưng đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn Tần Dĩnh, lại nhìn về phía Triệu Long Thành.
- Thiếu gia, còn có cái gì phân phó sao?
Ba người Đồ Vệ đều đi tới, bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, Tần Mệnh không còn là thiếu niên năm đó, bất luận là khí thế, ánh mắt, hay là tư thái, đều hoàn toàn không giống với lúc trước.
Bọn thị vệ Tần gia đều nhìn Tần Mệnh, trong lòng không hiểu có chút khẩn trương. Trong bọn họ có chút ít người là mấy năm gần đây mới chiêu, hết thảy mọi thứ về Tần Mệnh cũng chỉ là trong truyền thuyết, chưa từng thấy người thật.
Thanh Vân tông, Huyết Tà Tông, còn có đội ngũ hoàng thất cùng vương phủ, cũng kỳ quái nhìn Tần Mệnh. Làm sao lại đột nhiên trở lại, còn là chỉ có một mình hắn! Tại thời điểm mấu chốt này, sẽ sẽ không ảnh hưởng đến hội nghị hợp tác?
Tần Mệnh dán mắt vào Triệu Long Thành nhìn thật lâu:
- Là ta thành kiến quá sâu đối với Võ Vương Phủ, hay là những năm này trải qua nhiều chuyện, trở nên đa nghi. Ta làm sao cảm giác việc này có chút không bình thường đây này. Ngươi, nghĩa tử Võ Vương, cứu muội muội của Tần Mệnh ta. Ngươi làm loại chuyện này, nghĩa phụ kia của ngươi biết không?
- Nghĩa phụ rất tán thành.
- Võ Vương tán thành? Bảy năm a, Võ Vương cứ như vậy đổi tính? Ta năm đó không có giết chết hắn, chỉ chớp mắt, hắn đã cứu người nhà của ta?
Triệu Long Thành há to miệng, không biết nói cái gì.
- Thiếu gia, chuyện lúc đó là trách ta.
Khương Bân còn muốn giải thích, lại bị Tần Mệnh cắt ngang:
- Nói xem đã xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết.
Khương Bân vội vàng đem chuyện phát sinh cùng ngày, còn có đủ loại chuyện sau đó, tỉ mỉ giới thiệu cho Tần Mệnh.
Tần Mệnh yên lặng mà nghe xong, cái phần nghi hoặc trong lòng kia càng nặng.
- Ca ca, huynh đừng dọa người ta.
Tần Dĩnh nhè nhẹ kéo lấy ống tay áo Tần Mệnh.
Tần Mệnh bình tĩnh nhìn Triệu Long Thành trong chốc lát, mới nói:
- Triệu công tử, đa tạ ngươi đã cứu muội muội của ta.
Triệu Long Thành miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Có thể cứu Tần Dĩnh, là vinh hạnh của ta, Tần Thành chủ không cần phải khách khí.
- Ngươi có thể có phần tâm này, ta rất cảm kích, Võ Vương có thể đồng ý cách làm của ngươi, ta cũng rất cảm động. Nhưng, nếu để cho ta phát hiện lần ngoài ý muốn kia có chuyện gì ẩn ở bên trong, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng hậu quả.
Ánh mắt của Tần Mệnh dần dần lạnh lùng nghiêm nghị, có kim quang lập loè.
Triệu Long Thành bị hắn nhìn chằm chằm đến yếu trong lòng, lập tức nói:
- Tần Thành chủ lời này có phải quá mức chút hay không?
- Ta cho ngươi một cơ hội, nói rõ ràng. Ngày đó là ngoài ý muốn, hay là ai đang hãm hại Tần Dĩnh.
Tần Mệnh đẩy Tần Dĩnh ra, đi về hướng Triệu Long Thành, ánh mắt lăng lệ ác liệt dán vào mắt của hắn, như là nhìn thấu tâm tư của hắn.
Triệu Long Thành trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng mắt của Tần Mệnh:
- Tần Thành chủ, cũng bởi vì lúc trước Võ Vương Phủ cùng Lôi Đình cổ thành có mâu thuẫn, ngài liền...
- Đùng!
Tần Mệnh đột ngột xuất hiện tại trước mặt Triệu Long Thành, một tay bóp lấy cổ của hắn, đột nhiên nâng lên giữa không trung.
- Ca ca!
Tần Dĩnh kinh hô.
- Thiếu gia.
Sắc mặt bọn người Đồ Vệ đại biến.
Các thị vệ khác lập tức cảnh giác lùi hết về phía sau, người của Võ Vương phủ quát tháo Tần Mệnh buông tay.