Chương 2136: Thiếu gia thứ tội
Chương 2136: Thiếu gia thứ tội
Tần Mệnh gắt gao bóp lấy cổ Triệu Long Thành, năm ngón tay khảm vào trong thịt:
- Ngươi làm sao không dám nhìn thẳng vào mắt của ta? Ngươi đang sợ cái gì! Hỏi ngươi một lần cuối cùng, là ngoài ý muốn, hay là hãm hại?
- Ta... Ta...
Triệu Long Thành thống khổ cầm lấy tay của Tần Mệnh, ngoác miệng le lưỡi, thống khổ muốn hít thở không thông.
- Ca ca, đừng như vậy, huynh làm muội sợ.
Tần Dĩnh cuống quít lôi kéo Tần Mệnh.
Nhưng Tần Mệnh lại càng nắm càng chặt, Cổ Hải sinh tử giãy dụa hơn bảy năm, trải qua nhiều hơn, gặp nhiều người, có một số việc có ít người một cái đã có thể nhìn ra chuyện ẩn ở bên trong.
Tiểu tử này... Không đúng!
- Tần... A...
Triệu Long Thành bị bóp hít thở không thông, mặt đều nghẹn tím.
Ánh mắt Tần Mệnh lạnh giá, càng bóp càng chặt.
Phốc phốc, một cỗ Tu La oán khí đột nhiên xâm nhập trong đầu Triệu Long Thành, tàn nhẫn đảo loạn ý thức của hắn.
- A!!
Triệu Long Thành kêu thê lương thảm thiết, toàn thân run rẩy, ý thức hỗn loạn, ánh mắt trước mắt trở nên hôn ám yêu dị, như là vô số oan hồn ác quỷ đang ngó chừng hắn, muốn xét nát hắn.
Kinh hãi, sợ hãi, lạnh giá, tuyệt vọng, bỗng loạn.
- Là ta sai, ta xin lỗi, ta đền bù tổn thất. Ngươi trả lời trước, là ngoài ý muốn, hay là hãm hại.
Thanh âm của Tần Mệnh như là lưỡi dao sắc bén đâm vào lỗ tai của hắn.
- A... A...
Triệu Long Thành bị Tu La oán khí tàn phá muốn tan vỡ.
- Nói!
Tần Mệnh bạo rống một tiếng, chấn đến đình viện đều lắc lư, chậu hoa tượng đá đều nứt ra.
Triệu Long Thành gào thét sắc nhọn:
- A... Ta sai... Ta sai...
Tần Mệnh đột nhiên buông lỏng tay ra, Triệu Long Thành hư thoát như quỳ ngồi dưới đất, toàn thân run rẩy, mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng cả cả sân nhỏ đều an tĩnh.
- Ngươi, sai cái gì.
Tần Mệnh lạnh lùng theo dõi hắn.
Triệu Long Thành bỗng nhiên rùng mình, hoảng sợ ngẩng đầu:
- Không... Không không, ta vừa rồi cái gì cũng đều không có... Không có nói.
- Tần Mệnh! Dừng tay! Buông công tử ra!
- Đừng tự rước lấy nhục! Buông công tử ra! Hiện tại mạnh nhất Bắc Vực sớm đã không phải là Lôi Đình cổ thành các ngươi, là Võ Vương Phủ!
- Võ Vương đang ở bên trong, không nên chết quá khó nhìn, lập tức thả công tử.
Đám thị vệ của Võ Vương phủ giận dữ mắng mỏ, quá kiêu ngạo, hiện tại Võ Vương là Thánh Võ cửu trọng thiên, mười tám Vương tượng thì thế nào? Vẫn có thể đánh cho tàn phế!
- Tần Mệnh, tỉnh táo...
Một vị thị vệ trưởng Hoàng gia vừa muốn mở miệng, toàn thân Tần Mệnh liền sáng đỏ, bạo lên hơn mười tia lôi động, đều tráng kiện như cánh tay, nổ bắn đánh ra, trong nháy mắt xuyên thủng đám thị vệ Võ Vương Phủ kia, bất luận nam hay nữ mạnh hay yếu, toàn thể đều nứt vỡ, huyết nhục bay tứ tung.
- A!!
Mọi người kinh hoảng rút lui, nhìn huyết nhục đầy đất, hít vào từng ngụm khí lạnh.
Triệu Long Thành mở lớn con mắt, mặt mũi trắng bệch!
Nói giết liền giết?
Bọn thị vệ Tần gia đều bị hung hăng chấn động, lại động lại ngu.
Đây là muốn làm gì?
- Ai ở bên ngoài kêu to, câm miệng cho ta!
Một cái lão nhân đột nhiên từ trong hội đường chạy đến, nhìn thấy máu loãng bay lả tả đầy trời, sắc mặt lập tức biến đổi.
Sao lại thế này?
- Ngươi là ai?
Tần Mệnh quay đầu lại, một Thánh Võ? Còn là Thánh Võ lục trọng thiên!
- Võ Vương Phủ, Lý...
Oanh!!
Một tia sét máu từ trong miệng Tần Mệnh bạo xuất ra, như là độc xà xuất động, vặn vẹo đi nhanh, trong chớp mắt, đánh xuyên qua không gian, đánh lên ngực lão giả, chấn đến hắn bay ngược khỏi mặt đất, lại dưới một cái chớp mắt bị uy lực Huyết Lôi khủng bố xé nát, huyết nhục vỡ vụn, theo Huyết Lôi trùng kích rơi vãi vào trong hội đường.
Trong hội đường, bọn người Võ Vương, Đường Ngọc Sương đang thảo luận công việc liên quan đến hợp tác, chợt nghe bên ngoài ồn ào, đều có chút không vừa lòng, ai đang gây chuyện, quá không hiểu quy củ. Nhưng cung phụng bên cạnh Võ Vương vừa muốn đi ra ngoài răn dạy hai câu, lại bị huyết nhục sụp đổ, phun ra đầy người đám người xung quanh, cả kinh bọn hắn bỗng nhiên đứng dậy.
Trong sân nhỏ, thịt nát đầy đất, tất cả mọi người hoảng sợ bất an.
Triệu Long Thành suy yếu lại sợ hãi quỳ gối trước mặt Tần Mệnh, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, thật sự là sợ hãi.
- Đại ca...
Tần Dĩnh che lấy cái miệng nhỏ nhắn, thân thể mềm mại run rẩy.
Tần Mệnh cúi đầu nhìn Triệu Long Thành, giọng điệu lạnh giá:
- Bảy năm trước, ta liều lấy tính mạng ngăn Võ Vương tại ngoài cửa thành, bảy năm sau, người của Võ Vương phủ cứ như vậy công khai vào phủ. Ha ha... Tốt... Rất tốt.
- Thiếu gia thứ tội.
Bọn người Đồ Vệ cuống quít quỳ xuống đất.
Chỉ có Khương Bân kinh ngạc đứng đấy, nhìn Triệu Long Thành cách đó không xa.
Một tiếng gào thét kia, ‘Ta sai ’, như là châm đâm vào trong lòng của hắn.
Sai? Chỗ nào sai? Chẳng lẽ chuyện cùng ngày... Có vấn đề?
- Ngươi là ai!
Đám người Võ Vương đi ra hội đường, cũng bị tình cảnh huyết tinh trong sân nhỏ động đến biến sắc. Nơi này chính là thành phủ Tần gia, lại có ba tòa Vương tượng thủ vệ, ai dám ở chỗ này suồng sã.
Thánh Võ lục trọng thiên?
Đám người Cừu tông chủ dán mắt vào bóng lưng của Tần Mệnh, cảm nhận được một cỗ khí thế cường thịnh đến điên dại, cỗ khí thế này cũng rất lạ lẫm.
- Đem lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa.
Tần Mệnh nhìn xuống Triệu Long Thành đang quỳ gối trước mặt.
- Ta... Ta cái gì cũng chưa nói.
Triệu Long Thành bị khí thế Tần Mệnh ép tới hít thở không thông, lòng đầy sợ hãi.