Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2137 - Chương 2137: Kẻ Phạm Lôi Đình Ta (1)

Chương 2137: Kẻ phạm Lôi Đình ta (1) Chương 2137: Kẻ phạm Lôi Đình ta (1)

- Lặp lại lần nữa!!

- Ta... Ta... Nghĩa phụ, cứu...

Tần Mệnh đột nhiên bạo lên một cước, đá vào nửa người dưới Triệu Long Thành, một tiếng răng rắc, hai mắt Triệu Long Thành như muốn lồi ra, ngao một tiếng kêu quái đản, ôm lấy phía dưới lăn qua lăn lại đầy đất.

Nát! Nát!

- Đồ hỗn trướng!

Võ Vương giận tím mặt, tại trước mặt ta làm tổn thương nghĩa tử của ta? Chán sống! Hắn chấn động nắm tay phải, bạo lên một đạo quyền, đánh về phía phía sau lưng Tần Mệnh.

Oanh!!

Một thân ảnh như chớp rơi xuống, trong chốc lát vung quyền mãnh liệt, chấn vỡ cái cỗ cương khí kia, đánh về phía nắm đấm Võ Vương.

Sắc mặt Võ Vương khẽ biến, mạo hiểm tránh né, toàn thân thân ảnh kia phá lên sóng khí kinh khủng, như rời núi lấp biển cuồng oanh cuộn sạch, cả tòa thành phủ đều lắc lư. Mặt đất nổ tung tóe, đá vụn nhảy múa cuồng loạn, bụi mù bắn lên. Võ Vương trở tay không kịp, bị hung hăng hất lui, ngực bụng khí huyết sôi trào, một ngụm máu loãng suýt chút nữa phun ra.

Tốc độ thân ảnh kia quá là nhanh, trong chốc lát cùng đi qua sát bên người Võ Vương, bạo lên trọng quyền đánh lên lồng ngực của hắn. Răng rắc giòn vang, xương ngực vỡ vụn, ngụm máu Võ Vương vừa muốn đè xuống kia phốc tiếng phun ra đi ra ngoài.

Cương khí sôi trào, múa loạn đình viện.

Tất cả thị vệ như là lá khô kêu thảm phất phới bay ra ngoài, đám người Cừu tông chủ thủ hộ lấy người bên cạnh liên tiếp lui về phía sau, thực sự bị chấn đến huyết khí toàn thân ngược dòng, biểu lộ thống khổ.

Tần Mệnh nắm lấy tóc Triệu Long Thành, sống sờ sờ nhấc lên.

Triệu Long Thành bụm lấy phía dưới, đau đớn mặt đều vặn vẹo.

Thanh âm Tần Mệnh giá.

- Biết rõ càng đau đớn hơn so với trứng vỡ là cái gì không?

- A a a...

Triệu Long Thành chỉ lo kêu thảm thiết, kinh hoảng bi thương gào thét, nát! Nát!

Tần Mệnh bạo lên một cước, vỡ vụn toàn bộ xương hông Triệu Long Thành, huyết nhục mơ hồ, Triệu Long Thành cả người bị lực lượng đáng sợ sống sờ sờ đá về phía giữa không trung, tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng thành phủ.

Tần Mệnh lạnh buốt nhổ ra một câu:

- Lại vỡ một lần!

- A!!

Triệu Long Thành nằm rạp trên mặt đất, suýt chút nữa đau đến ngất đi, phía dưới không phải vỡ, mà là nát, từ bẹn đùi bộ đến xương hông, hoàn toàn không ra dạng gì cả, giống như hai cái bắp đùi đều muốn mất đi tri giác.

- Ta hỏi lại ngươi một lần, các ngươi đã đưa ra chủ ý gì?

Tần Mệnh dùng chân dẫm ở trên đầu Triệu Long Thành, chậm rãi phát lực, đè xuống đầu của hắn cùng sàn đất lạnh giá cót két loạn hưởng.

- Tần Mệnh!!

Rốt cục Cừu tông chủ, Lý Tông Chủ thấy rõ nam tử kia.

Đường Ngọc Chân dùng sức che lấy đôi môi đỏ mọng, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Tại sao hắn lại trở về!

Bọn người Đường Ngọc Sương vừa động vừa nghi, thật không thể tin được nhìn Tần Mệnh.

Một tiếng gáy to to rõ vang vở trên không ọng, Hắc Phượng nhấc lên gió mạnh từ trên trời giáng xuống, Nguyệt Tình, Yêu Nhi, Đồng Ngôn Đồng Hân, còn có Thiên Đao Vương đều từ trên lưng Hắc Phượng nhảy xuống.

Bách Luyện Hầu tức thì đang giương mắt lạnh lẽo đứng bên cạnh Võ Vương trong phế tích, cương khí khủng bố sôi trào tại toàn thân, như là lửa cháy mạnh như vặn vẹo lên không gian, cho người một loại áp lực mạnh mẽ không gì sánh được. Toàn thân hắn tràn ngập một mùi máu tươi như thật như ảo, đó là sát khí mãnh liệt đến tận cùng hình thành nên khí tràng.

- Ta... Chúng ta... cổ mộ Huyễn Linh Pháp Thiên kia... Là ta tạo... Chúng ta muốn dùng nó hãm hại... A... Không muốn!

- Bành!

Tần Mệnh giẫm chân xuống, đầu Triệu Long Thành lập tức nổ, thân thể run rẩy vài cái, không còn động tĩnh.

Trong sân nhỏ bụi mù phất phới, mọi người kinh hồn chưa định, nhưng sau vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của Triệu Long Thành, tất cả mọi người lập tức an tĩnh.

Cái tòa cổ mộ kia là giả hay sao?

Tần Dĩnh trọng thương là âm mưu?

Triệu Long Thành cứu Tần Dĩnh là âm mưu?

Vậy một loạt chuyện đằng sau này?

Tần Dĩnh thất thần nhìn Triệu Long Thành bị Tần Mệnh giẫm chết, ngây người.

- Các vị, đã lâu không gặp.

Tần Mệnh nháy mắt với Hắc Phượng.

Hắc Phượng không tình nguyện há mồm nuốt lấy Triệu Long Thành, ngay cả thịt cùng xương cốt, ngay cả máu lẫn linh hồn, ăn hết! Những năm này Hắc Phượng ăn đã quen ‘Thịt quý linh cốt’, loại mặt hàng này như là ăn dưa muối.

Khắp nơi, các thị vệ các đệ tử nhìn Hắc Phượng cót két nhấm nuốt, khóe miệng thì lưu lại máu loãng xương vỡ, da đầu một hồi run lên.

- Gia gia, phát ngốc cái gì vậy đây? Nhớ ta không?

Yêu Nhi vẫy vẫy tay với Cừu tông chủ, hì hì nhõng nhẽo cười.

- Tông chủ.

Nguyệt Tình thi lễ đệ tử với tông chủ Thanh Vân tông.

- Các ngươi, trở về.

Cừu tông chủ cùng Lý tông chủ nhìn tôn nữ đệ tử nhiều năm không thấy, đều có chút cảm khái, nhưng lực chú ý vẫn là rơi vào trên người Thiên Đao Vương cùng Bách Luyện Hầu, khí thế hùng mạnh, sát khí mãnh liệt đến chân thật, vậy mà để cho bọn hắn cảm nhận được áp lực.

- Ầm ầm!

Toàn thân Võ Vương đột nhiên phá lên cỗ sóng khí, phóng lên trời, muốn chạy thục mạng. Tâm thần hắn kinh loạn, không dám lại ở lại, Tần Mệnh vậy mà lại trở về, còn mang theo một Thánh Võ đỉnh phong cường hãn! Mặc dù nhất thời giao thủ, có thể hắn thật sâu cảm nhận được chênh lệch giữa hai người cực lớn.

Bách Luyện hầu đang muốn truy kích, Thiên Đao Vương đã đi đầu ra tay.
Bình Luận (0)
Comment