Chương 2138: Kẻ phạm Lôi Đình ta (2)
Chương 2138: Kẻ phạm Lôi Đình ta (2)
- Bang!!
Đao lớn ra khỏi vỏ, nổ bắn ra trời cao, âm vang long trời lở đất, vang vọng cổ thành. Trong một cái chớp mắt, cả vòm trời đều giống như lâm vào bỗng loạn, ánh đao tăng vọt, múa ngang trời cao, như là ngân hà rơi xuống, lại như sông lớn gào thét phẫn nộ, tầng mây rộng lớn trong nháy mắt chôn vùi.
Ánh đao quá hừng hực, chiếu sáng trời đất, chói lọi đến mức mọi người mở mắt không ra.
Võ Vương kinh hồn quay đầu lại, như điên cuồng vọt mạnh về phía trước.
- Phốc phốc!
Ánh đao rơi xuống, chìm ngập Võ Vương, như là vạn đao bạo kích, uy lực rung động lắc lư chúng sinh.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng không trung, toàn thân Võ Vương vỡ vụn, suýt chút nữa bị đánh vỡ xoắn thành thịt nát, nhưng sinh tử trong nháy mắt, ánh đao đột nhiên biến mất, đao lớn phóng nhanh lên trời cao, lăng không cuồng múa, rút về Lôi Đình cổ thành.
Toàn thân Võ Vương huyết nhục mơ hồ, hai cánh tay đều bị cắn nát, hắn kinh hồn chưa định, đau đớn muốn hít thở không thông, nhưng vẫn là cắn răng, chịu đựng lấy đau nhức kịch liệt, trốn về phía trời xa.
Trong thành chủ phủ, tất cả mọi người trợn tròn mắt, rung động tột đỉnh. Đó là Võ Vương a, suýt chút nữa liền một đao đánh chết??
- Vì cái gì không trực tiếp giết hắn?
Thiên Đao Vương kỳ quái nhìn ngăn lại nàng Tần Mệnh.
- Sao có thể dễ dàng muốn mạng của hắn như vậy, trước hết để cho hắn đau vài ngày.
Tần Mệnh trở lại là vì đoàn tụ cùng thân nhân, đền bù những gì hắn nợ, không muốn gây chuyện. Thật không nghĩ đến vậy mà đụng phải chuyện sốt ruột như vậy, nhìn đến còn thật nên đem Lôi Đình cổ thành chuyển dời đến Xích Phượng Luyện vực, trước khi đi cần phải hiểu rõ ân ân oán oán cùng nhau thanh toán!
- Trước hết để cho hắn điên cuồng, lại để cho hắn chết. Đúng không?
Đồng Ngôn nhè nhẹ đụng đụng tỷ tỷ.
Đồng Hân cho hắn cái lăng lệ ác liệt ánh mắt, chớ nói lung tung nói.
- Tần Mệnh! Ngươi đều đã làm cái gì! Võ Vương đó là Hoàng triều sắc phong Vương, ngươi ra tay đối với hắn chính là phản kháng Hoàng triều!
Đường Ngọc Sương giận dữ mắng mỏ, bảy năm không gặp, hỗn đản này so với năm đó càng cuồng càng điên, vừa vừa về đến liền làm ác, hoàn toàn không để ý đại biểu hoàng thất đang đứng ở trước mặt hắn.
Một tiếng quát lạnh bừng tỉnh tất cả mọi người, đám người Cừu tông chủ âm thầm hít hơi, kinh hãi ngóng nhìn lấy Thiên Đao vương, nữ tử lãnh diễm sắc nước hương trời này có thực lực gì, phất tay đã muốn diệt sát Võ Vương? Đao lớn ra khỏi vỏ trong nháy mắt, sát khí ngập trời, uy năng khủng bố, để cho lòng của bọn hắn cũng nhịn không được run lên vài cái.
- Ngọc Chân!!
Tần Mệnh giống như không nghe thấy lời Đường Ngọc Sương, đi về hướng Đường Ngọc Chân, trong lòng dũng mãnh tràn vào nhu tình cùng áy náy, hòa tan sát khí toàn thân.
Đường Ngọc Chân bụm lấy đôi môi đỏ mọng, nhìn Tần Mệnh đi tới, nước mắt không chịu thua kém mơ hồ hai mắt. Giờ này khắc này, trong mắt nàng không có những sát phạt kia, không có những đối kháng kia, chỉ có Tần Mệnh, chỉ có tình lang nàng ngày đêm mong nhớ khổ trông bảy năm.
Tần Mệnh dùng sức ôm chặt, ôn nhu nói nhỏ:
- Thực xin lỗi, để cho nàng chờ lâu.
Đường Ngọc Chân nước mắt tràn mi mà ra, bất chấp uy nghi công chúa gì, lễ nghi Hoàng gia gì, nàng cứ thế ôm chặt lấy Tần Mệnh. Một cái ôm, một lời nói nhỏ nhẹ, để cho nàng mong nhớ cùng lo lắng bảy năm đều tách ra. Nàng không cần nói xin lỗi, nàng chỉ cần Tần Mệnh, chỉ cần hắn thật tốt, chỉ cần hắn có thể trở về.
Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi nhè nhẹ thở dài, trong lòng cũng có áy náy, bất tri bất giác, bảy năm, khổ cho nàng.
Đồng Ngôn Đồng Hân nhìn mỹ nhân bị Tần Mệnh ôm vào trong ngực nức nở, khuôn mặt đẹp đẽ lê hoa đái vũ kia ta gặp còn yêu. Thật sự giống như Yêu Nhi nói, xinh đẹp tôn quý, bất luận là khí chất hay là ăn mặc tân trang, đều lộ ra cỗ quý khí cùng ưu nhã, toàn thân đều thấm vào lấy phong phạm hoàng thất.
- Tần Mệnh, ta đang hỏi ngươi nói!
Đường Ngọc Sương xấu hổ và giận dữ, hỗn đản này vẫn như lúc trước, lần nữa bỏ qua nàng.
Ồn ào!
Tần Mệnh nhắm lại mắt, vỗ nhẹ Đường Ngọc Chân:
- Buổi tối lại cùng nàng nói một chút.
- Ừm! Ừm?
Đường Ngọc Chân khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thế nào lại thêm cái ‘Buổi tối’?
- Tần Mệnh!!
Tần Mệnh đột nhiên kéo lại:
- Câm miệng!
- Ngươi...
Đường Ngọc Sương tức giận không kềm được, câm miệng?
- Võ Vương tính toán Tần gia ta, có ngươi trộn lẫn ở bên trong hay không?
Tần Mệnh lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Ngọc Sương, lại nhìn về phía hai trưởng bối hoàng thất.
- Ta năm đó trước khi rời đi đã từng có ước định cùng hoàng thất, Lôi Đình cổ thành cùng ngũ tông Bắc Vực tuyệt đối không làm chuyện mưu phản, nhưng hoàng thất phải bảo đảm Lôi Đình cổ thành tự do tự trị, càng không thể âm mưu nguy hại Lôi Đình cổ thành. Việc này hôm nay, là hoàng thất đang xé bỏ ước định, hay là một mình Võ Vương đang làm ác!
Đường Ngọc Sương giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi suồng sã! Ngươi vậy mà lại chất vấn...
Đùng!!
Tần Mệnh vung tay quất một cái tát vào trên mặt Đường Ngọc Sương, toàn trường lập tức an tĩnh, ngay cả Đường Ngọc Chân cùng Tần Dĩnh đều có chút há mồm.
Đồng Ngôn tại sau lưng Yêu Nhi hắc hắc cười nhẹ:
- Đó là tỷ tỷ thê tử của tỷ phu a, một tát này, đánh thật dứt khoát.
- Ngươi... Ngươi dám... Ngươi dám đánh ta?
Đường Ngọc Sương ôm lấy bên mặt sưng đỏ lên, không dám tin nhìn Tần Mệnh.