Chương 2139: Không còn là năm đó (1)
Chương 2139: Không còn là năm đó (1)
- Nếu để cho ta biết rõ trong đây có ngươi trộn lẫn, cũng không phải đơn giản là đánh ngươi như vậy.
Tần Mệnh mảy may chưa cho nàng mặt mũi, giọng điệu lạnh giá:
- Ngươi cần phải cảm thấy may mắn khi có một muội muội tên Ngọc Chân, nếu không... Trong mắt của ta cũng không có phân biệt nam nữ này.
Tần Mệnh chém giết bảy năm tại Cổ Hải, mỗi cái tế bào toàn thân đều thấm vào lấy sát khí cùng huyết khí. Khi trước trong hoàn cảnh hỗn loạn Cổ Hải, lẫn nhau đều là toàn thân sát phạt, người khác khả năng cảm thụ không phải quá cường liệt, nhưng ở trong mắt người như Đường Ngọc Sương này, lại vô cùng đáng sợ, dường như nhìn một dã thú máu chảy đầm đìa đứng tại trước mặt.
- Tần Mệnh, chàng đừng như vậy, trong chuyện Võ Vương này không có tỷ tỷ tham dự, ta bảo đảm.
Đường Ngọc Chân vội vàng qua đến khuyên nhủ Tần Mệnh.
- Tần Mệnh, ngươi đủ rồi!!
Hai vị trưởng bối Hoàng thất chặn đến trước mặt Đường Ngọc Sương.
- Nơi này không phải Cổ Hải, cũng không phải Thiên Vương Điện, nơi này là Kim Bằng hoàng triều! Trước mặt ngươi chính là nhi nữ Nhân Hoàng! Công chúa hoàng thất!
- Ta kính hoàng thất, điều kiện tiên quyết là hoàng thất tôn trọng Tần gia ta! Cho các ngươi thời gian nửa tháng, hoàng thất phải đưa ta một lời giải thích.
- Nếu không thì sao! Ngươi còn dám tạo phản?
Đường Ngọc Sương đột nhiên đẩy hai vị trưởng bối ra, hằm hằm nhìn lấy Tần Mệnh, nàng mặt ngọc sương lạnh, tức giận đến thân thể mềm mại đều đang run rẩy.
Hỗn đản đáng giận, lại dám đánh ta? Còn là đánh ta tại trước mặt mọi người!
Tần Mệnh đi về hướng Đường Ngọc Sương.
Đường Ngọc Sương nâng cao thân thể, không sợ càng không lùi, nhìn hằm hằm Tần Mệnh.
Tần Mệnh đứng ở trước mặt Đường Ngọc Sương, hai người gần như mặt kề sát mặt, ánh mắt hắn lạnh lùng như đao, thanh âm từ trong kẽ răng nặn đi ra:
- Ai có phần, ta giết kẻ đó. Ai dám phạm Lôi Đình của ta, hại thân nhân của ta, cũng đừng cùng ta nói nhân tình nhân tính cái gì, ta đã sớm không quan tâm.
Đường Ngọc Sương bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Tần Mệnh nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ sệt, nhưng vẫn là không cam lòng đối mặt lại:
- Hiện tại Kim Bằng hoàng triều đã không còn là bộ dạng trước khi ngươi đi, ngươi lần này trở về là trốn chạy khỏi chết trở lại a, giả vờ cường thế cái gì? Bại tại Cổ Hải, trở lại diễu võ dương oai? Nam tử buồn cười!
- Ha ha, vậy chúng ta chờ xem, xem ta giả vờ với ngươi như thế nào!
- Tần Mệnh...
Đường Ngọc Chân lôi kéo ống tay áo Tần Mệnh, thật không muốn thấy hắn cùng tỷ tỷ trở mặt, càng không muốn nhìn thấy Tần Mệnh đối kháng cùng hoàng thất.
Tần Mệnh lui về phía sau hai bước, trên mặt hốt nhiên lại lộ ra nụ cười:
- Đương nhiên, không có việc gì là tốt nhất, nếu như trong đây có hiểu lầm, ta tự mình đi hoàng thất, tiếp Nhân Hoàng, đến nhà xin lỗi.
Hắn đang mỉm cười, nhưng người trong hoàng thất không có ai cười được, đám đệ tử trưởng lão Huyết Tà Tông cùng Thanh Vân tông càng không có người nào cười nổi, ngược lại có loại cảm giác sợ hãi chân thật đến mãnh liệt.
- Chúng ta đi!
Đường Ngọc Sương oán hận quay người rời khỏi, trước khi đi nhìn lại Đường Ngọc Chân:
- Ngươi đi không?
- Tỷ tỷ, không cần thiết như vậy...
- Không cần phải nói!
Đường Ngọc Sương hừ lạnh, rất thất vọng đối với Đường Ngọc Chân.
- Tần Mệnh, công chúa có câu nói nói rất đúng, hiện tại Kim Bằng hoàng triều đã không còn là bộ dạng trước khi ngươi đi, cẩn thận một chút, đừng làm ngã.
Hai vị trưởng bối hoàng thất nhắc nhở Tần Mệnh.
Hiện tại Kim Bằng hoàng triều không chỉ có Nhân Hoàng đã tiến vào Thiên Võ, rất nhiều trưởng bối cùng với lão tổ hoàng thất đều có đột phá, chớ nói chi là Thánh Đường, thế gia, cùng với những vương phủ ngoại vực kia vân vân..., hiện tại Kim Bằng hoàng triều bởi vì năm đó công phá Huyễn Linh Pháp Thiên cướp đoạt được lượng lớn cơ duyên, cùng với về sau thăm dò bảo tàng Huyễn Linh Pháp Thiên, thực lực chỉnh thể đã tăng lên ròng rã gấp đôi có thừa.
Còn Tần Mệnh nha, mặc dù không biết tình huống của hắn tại nội hải như thế nào, nhưng theo tin tức lộn xộn trong ngoài hải ngoại truyền đến suy đoán, hiện tại tình trạng Xích Phượng Luyện vực vô cùng không tốt, bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian, thời điểm này Tần Mệnh đột nhiên trở lại, rất có thể là trốn về đến.
Tần Mệnh ngăn bọn hắn lại:
- Không phải bộ dạng trước khi ta đi, chỉ chính là phương diện nào? Ai có thể đến giải thích cho ta, là thực lực có chênh lệch, hay còn là hiệp nghị năm đó đã có biến hóa?
- Đó phải nhìn thái độ của ngươi. Người trẻ tuổi, làm việc, cẩn thận một chút thì tốt hơn. Nơi này không phải cái loại vùng đất dã man như Cổ Hải, nơi này nói chính là quy củ cùng đúng mực!
Hai vị trưởng bối hoàng thất bỏ qua Tần Mệnh, mang theo đội ngũ rời khỏi.
Tần Mệnh nhìn đội ngũ hoàng thất rời khỏi sân nhỏ, lặng yên mà nhìn thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Thời gian thật đúng là kỳ diệu, có thể trong lúc vô tình thay đổi hết thảy.
- Thiếu gia, thực lực hoàng thất cùng Hoàng triều bây giờ đều mạnh hơn rất nhiều so với năm đó, xuất hiện rất nhiều Thánh Võ, cũng có lượng lớn cao giai Thánh Võ.
Đồ Vệ nhỏ giọng nhắc nhở Tần Mệnh.
Cuộc chiến Huyễn Linh Pháp Thiên bảy năm trước, để cho hoàng thất cùng tất cả thế gia tất cả tông môn từ bên trong lấy hết chỗ tốt, các loại bảo tàng thành xấp vận chuyển đi ra. Bảy năm, bọn hắn lại không ngừng từ bên trong cướp đoạt tài nguyên, đạt được cơ duyên, có thể nói một cái Huyễn Linh Pháp Thiên cường thịnh một cái Hoàng triều.
- Hoàng triều... Hoàng triều... Ha ha, trở nên mạnh mẽ.
Tần Mệnh ý vị thâm trường mà cười.
- Có muốn ta về Cổ Hải một chuyến hay không?
Đồng Ngôn đi tới.
- Không cần, quá xa.